Tối chủ nhật, tôi bước xuống từ chiếc tàu lửa cao tốc (TGV) ở nhà gare Saint-Jean-De-Luz và phải tìm những người còn lại của nhóm trên sân ga. Chúng tôi gồm khoảng chục người và đều sẽ trở thành những vận động viên lướt sóng tương lai. Anh Alixis vừa là người tổ chức vừa chịu trách nhiệm khóa học. Anh ta chắc cũng khoảng 22 tuổi, da rám nắng, tóc vàng, hơi dài và xoắn, vai rộng và ảnh có cái mông nhỏ gọn trong cái quần soọt màu. Trong 9 người còn lại thì có thể nhận thấy 2 cặp vì hai đứa con gái bám không rời mấy đứa bạn trai. Phần còn lại của nhóm là 4 người, lớn tuổi hơn tôi và cũng có vẻ là đi một mình giống tôi.
Sau khi tất cả đều đã giới thiệu tên mình, anh Alexis bảo mọi người theo anh tới cái nhà hàng đối diện nhà gare. Trong khi ăn thì anh ta cũng nói cho mọi người biết về phần đầu giáo án và đặc biệt là việc chia phòng. Đối với 2 cặp đã nói thì khỏi cần phải bàn. Do tôi còn nhỏ nên được chung phòng với anh Alexis và 4 người còn lại thì tự chia với nhau 2 căn phòng trống.
Việc được sống chung trong suốt 15 ngày với một người đẹp như thiên thần, kiểu người mà ta chỉ có thể thấy được trong quảng cáo làm cho tôi cảm thấy hơi khoái cái khóa học này. Một giờ sau chúng tôi đã có mặt tại chỗ ở mới. Căn phòng không rộng lắm, chỉ khoảng 20 mét vuông với 2 chiếc giường đặt trong góc, một cái kệ, một bàn, hai ghế, một nhà bếp nhỏ và một phòng tắm. Tôi không có quyền chọn giường cũng như chọn ngăn trên kệ vì anh Alexis đã dọn tới đây vài ngày trước rồi.
Trong khi tôi sắp xếp đồ đạc thì anh Alexis ngồi trên giường và hỏi tôi về việc học, về sở thích thể thao, về lý do tôi đã tham gia khóa học này. Và khi anh ấy nói với tôi về chuyện cua gái, tôi hơi ngại một chút, nhưng tôi đã nói với ảnh rằng hiện tại tôi vẫn chưa có một người bạn gái xác định. . nói chung là những gì người ta có thể phịa ra để khỏi phải quê. Mà cũng may là anh ấy không quan tâm nhiều đến chuyện ấy lắm. Trời đã khá tối, anh ấy đứng dậy, cởi đồ, chỉ mặc quần lót bước vào phòng tắm. Tôi thấy ảnh không đóng cửa nhưng tôi tự kềm mình không nhìn vào. Sau khi ảnh bước ra thì tôi cũng vào tắm, nhưng tôi cởi đồ ra khi tôi chỉ có một mình và tôi bước ra với cái quần pyjama. Anh Alexis đã ở trên giường của ảnh và anh ấy có vẻ như muốn nói với tôi cái gì đó nhưng lại thôi.
Chúng tôi thiếp đi rất nhanh và ngày hôm sau quả là một ngày đáng mong đợi. Việc làm quen với miếng ván trượt, đầu tiên là trên bãi biển, rồi xuống nước. . đúng là tuyệt vời. Tôi chỉ hơi bực mình khi họ gọi tôi là “nhóc tì”. Tôi chẳng thích thế nhưng cái bộ dạng của tôi làm mọi người tức cười và tôi cũng phải chấp nhận vì sao đi nữa thì tôi cũng vẫn là trẻ nhất và tôi vào học sớm hơn quy định 2 tuổi. Anh Alixis thì không lúc nào rời tôi khiến tôi cảm thấy luôn an toàn. Ảnh luôn biết cho những lời khuyên đúng lúc. Khỏi phải nói, buổi tối tôi ngã xuống giường như một khối thịt vì mệt. Tôi luôn đi tắm trước và trong khi anh Alexis tắm thì tôi lắng nghe ảnh trò chuyện nhưng trước khi ảnh kịp nói hết thì tôi đã ngủ mất.
Khóa học đã diễn ra suôn sẻ cho đến ngày sinh nhật của tôi, dĩ nhiên là ở cái vùng Saint-Jean-De-Luz này thì chẳng có ma nào biết tôi tròn 16 tuổi mà cả ba má và mấy đứa bạn cũng chẳng ai gửi thư hoặc gọi điện chúc mừng cả. Sau buổi tối, tôi chậm trãi bước về phòng một mình( anh Alexis có chuyện phải giải quyết với câu lạc bộ) với một cục tức ở trong họng. Tôi cảm thấy chán nản và thất vọng. Rồi tôi lăn ra ngủ.
Khi ảnh trở về, trễ, rất trễ, anh ấy tuy không bật đèn lên nhưng vẫn làm tôi thức giấc bởi tiếng vòi sen. Tôi vẫn còn rất thất vọng về buổi sinh nhật chẳng ai hay nên cũng chẳng buồn mở mắt vì tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với ai. Anh Alexis đốt một cây đèn cầy cạnh giường ảnh và với con mắt hơi hé mở, tôi quan sát ảnh khi ảnh nằm ngủ.