Hắn cứ dập… cứ dập… cứ dập… cho đến khi hắn rùng mình xuất tinh đầy trong bao cao su. Hắn rút dương vật ra nhìn cô gái đang đau vật vã. Hắn mỉm cười khoái chí cầm con dao lên chĩa mũi dao lên trán cô gái. Cô sợ hãi đưa mắt vẻ van nài. Hắn vẫn không màng, kéo lưỡi dao đi một đường ngang trán. Cô gái thấy đau nhói và cảm giác thấy máu chảy. Cô khóc oà trong cổ họng…
Hắn đưa dao sang bên má cô… Kéo một đường từ tai lên gò má, một dòng máu nữa lại tuôn ra. Hắn lại làm thêm một đường ở bên má kia. Máu chảy đầm đìa ở bên mặt cô… Hắn đưa lưỡi liếm nhũ hoa của cô rồi bất chợt cắn một cái và vung dao lên………..
*
* *
Chuyến bay của Vietnam Airlines đang cất cánh rời sân bay Nội Bài. Các hành khách trên chuyến bay như đang dán chặt lưng vào ghế trong tiếng gầm rú của chiếc phi cơ. Mặt đất đang dần dần xa vời vợi chỉ còn là những mảng xanh xen lẫn những khoảng lốm đốm của những căn nhà đang nhỏ lại.
Ngồi ở một góc máy bay nơi cửa sổ là một chàng trai dáng người “hơi béo một tí” đang ngồi nhìn ra ngoài khoảng không. Đã bao lần anh đi xa bằng máy bay nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi cất cánh là anh lại nao nao trong lòng một cảm giác thật khó tả. Nó như níu kéo anh ở lại với quê nhà. Cái nơi thân thương ấy, dù cho có đi xa thật xa anh cũng luôn nhủ lòng sẽ mau chóng quay về.
Máy bay giờ đã lên khá cao, anh thanh niên không nhìn ra cửa sổ nữa mà rút trong túi ra một tờ báo, lật tới trang mà anh đã dùng bút khoanh tròn. Anh đọc lại đoạn tin: “Một nữ doanh nghiệp trẻ vừa được phát hiện bị hãm hiếp và sát hại dã man ngay trên giường ngủ của nhà mình. Lúc người nhà phát hiện thì cô đã chết trong tư thế bị trói trần truồng, trên người có nhiều vết dao rạch… Bước đầu, các bác sĩ cho rằng nạn nhân bị chết do mất quá nhiều máu. Trước khi chết, nạn nhân đã bị hãm hiếp nhưng các bác sĩ không tìm thấy dấu vết của tinh trùng. Có khả năng kẻ sát nhân đã dùng bao cao su nhưng quanh hiện trường không tìm thấy ngay cả một cái vỏ bao hoặc một dấu vân tay nào… Cơ quan CA cho biết đây là nạn nhân thứ tư bị sát hại trong hoàn cảnh tương tự. Vẫn chưa tìm ra được manh mối về thủ phạm…”
Đọc xong, anh thanh niên lại rút trong túi ra một tờ giấy ghi:
“Kính gửi: Thám tử DƯA BÉO – Bí Số: X35
Nội dung: …Mời anh hỗ trợ chúng tôi khám phá vụ án STTĐ69…”
Anh lại rút trong túi ra một cây viết nguyên tử hiệu TL. Xoay xoay cán viết và mở ra, Dưa Béo ấn nút nhấn của nắp trên làm lòi ra một mảnh giấy nhỏ cuộn tròn. Anh mở ra đọc: “D21-20:30-ResXXX…1 + 2 . X35: BSS,3HeiBr”. Anh đọc đi đọc lại hàng chữ rồi suy nghĩ… “À…!”, như chợt hiểu ra điều gì, anh vo tròn mảnh giấy bỏ vào miệng nuốt. Ở dãy ghế bên kia có một bà nhìn thấy hành động của anh trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Anh vẫn bình thản ngả lưng nhắm mắt thư giãn…