Có lần, My “vô tình” gác chân lên đùi Kim, hay có lần “lỡ” để tay lên ngực Kim, hoặc choàng tay ôm chặt lấy Kim để an ủi dỗ dành hoặc đùa giỡn; có khi thì vuốt tóc như một người chồng âu yếm cô vợ trong đêm tĩnh mịt, có khi chảy tóc cho Kim như một cô chị chăm sóc cô em gái. Như đã biết trước, từ người Kim một lúc sau đó toát ra hơi nóng hừng hực làm My thấy cơi cơi trong lòng, hai đùi nóng bức, giữa đó nước rịt ra, My cứ trằn trọc nhìn Kim say mê trong mộng mị, nhìn mái tóc lơ thơ phất phơ giữa trán Kim, vài giọt mồ hôi lấm tấm bên màng tang và dưới cánh mũi là những sợi lông măng : những hình ảnh đó đã làm cho đôi môi Kim thêm mềm mại, khuôn mặt trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết …
Riết rồi thành quen, đâm nghiện ! My tìm thấy một sự thích thú nào đó khó hiểu mỗi khi được ngửi mùi thơm da thịt của Kim, nhất là khi được quyện chung với quần áo dơ của Kim, mùi vị sẽ khác hẳn chan chứa dục tình – có lúc tăng tăng, có lúc dịu dịu dễ, My cứ phải thèm thuồng khao khát, mong chờ một ngày nào đó …
Những lúc như thế này đây, My hay thấy giữa hai đùi nàng hoen rỉ, người nóng bức khó tả, phân vân, mâu thuẩn và thèm thuồng. Điên không ra điên, tỉnh không ra tỉnh. Chỉ thấy khó chịu . Thường thì nàng chỉ biết len lén đưa một ngón tay vào trong quần – không chạm thẳng vào da thịt, chỉ sờ mó qua lớp vải ngoài của quần lót – ngọ ngoậy gần về phía âm đạo và cùng lúc đưa chiếc quần lót của nhỏ Kim lên say mê, ngít, ngửi, cho tới khi bàn tay nàng ướt đẫm chất nhờn – nàng đã đạt được khoái cảm – thì mới chịu ngừng …
Tiếng tắt nước trong phòng tắm vọng ra, My vội thức tỉnh trở về với cuộc tình vụng trộm, chỉ có yêu thầm và hành động lén. Nàng đặt lại chiếc quần lót y chỗ cũ và chạy vội lên giường, giã vờ như đang say ngủ. Nhưng cùng lúc nàng kéo mền lên đắp, dấu tay trong quần, và len lén xoa đều vào chỗ kín cho đến khi đạt được khoái cảm thêm lần nữa – mà Kim chẳng nào hay , vẫn ung dung tới lui nhẹ nhàng trong phòng, chỉ với cái quần xì líp chút bí không đủ che hết đôi bờ mông nung núc rung rinh dưới mỗi bước chân nhịp nhàng, uyển chuyển trên nền gạch.
Chiều đó, My ngồi ở quán ca phê Thạch Thảo gần nhà trọ, chăm chú học bài Sinh vật – một môn có thể nói khó “nuốt” nhất đối với My – cho kỳ thi chông gai sắp tới . Nhưng nàng cứ bị chi phối về chuyện sáng nay, chuyện lén làm tình với … chiếc quần lót của Kim. Điều này có nghĩa gì ?, nàng tự hỏi với chính nàng: có phải nàng vẫn là một người bình thường ? Không ! Nàng không bình thường vì đã yêu một người cùng phái. Nàng biết! Vì đã bao lần rồi, nàng cố yêu một chàng trai nhưng không thể nào nàng làm được. Họ không cho nàng một chút cảm giác nào thì làm sao tình cảm phát sinh được…, rồi đến chuyện làm tình … , không thể nào được!
Tiếng bóp còi của một chiếc xe tải ì ạch chạy ngang làm cho My bừng tỉnh, nhưng lại chợt ngẩn ngơ dưới tràng hoa phượng bắt đầu hé nụ ở trước mắt, nắng vàng hanh hanh gay gắt báo hiệu mùa hè sắp tới, My thấy vời vợi vô cùng với nhiều cảm giác vui buồn lẫn lộn : tình yêu, tình bạn, xa trường, xa lớp ? Với Kim, chắc nàng đang nghĩ tới như một người tình, hơn là người bạn. Thiệt ngộ! Nàng chưa bao giờ lại nghĩ Kim nhiều như lúc này, nàng cũng chưa bao giờ có cái tính lãng mạn như thế – đã biết mơ mộng về Kim. Từ nhỏ My hay tỏ ra là … con trai với tướng đi, dáng đứng, cách ăn cách nói … tất cả đều giống con trai. Thậm chí My đã từng đánh lộn với nhiều thằng bạn cùng trang lứa trong xóm mỗi khi bắn cu li, đán giây thun, tán nút de … Nàng còn biết đá banh và đá rất giỏi. Đám trai đều chạy mặt nàng nhưng đám gái cũng “dze” luôn vì không hợp tánh. Vậy mà đến lúc vào đại học rồi, My cũng chưa thay đổi được tư cách yểu điệu của một người con gái. Nhưng không lâu sau thì My phát hiện mình đã có gì “trục trặc” về tình cảm … thì khi đó là lúc gặp Kim gõ ngay chốc trái tim My, thoi thúc cái bí mật sâu lắng suốt hai mươi mấy năm nay của người con gái, trỗi dậy trong lòng của My.
Đã là năm thứ hai cùng trường, cùng lớp và cùng chung phòng trọ, My đi từ để ý Kim những chuyện vặt vãnh, trong tình bè bạn thân thiết đến quan sát những cử chỉ hành động, thói quen, sở thích, và cho tới khi My bắt đầu biết viết nhật ký, biết nói hết những tâm sự thầm yêu trộm nhớ của nàng vào đó, về Kim.
Cũng chẳng trách gì My vì ai xui khiến nàng vào hoàn cảnh hay cái cơ hội được sống cùng Kim, để nàng phát huy cái bản chất luyến ái cùng thì, cùng giới. Dẫu ai trong địa vị nàng chắc cũng sẽ hiểu sự đau khổ đó : có yêu mà không dám nói. Nàng cũng không thể trốn tránh tình của nàng đối với Kim được, sự gần gũi bên nhau quá dễ dàng, quá thân quen, đã phá tan sự cương quyết trong lòng nàng; cũng do Kim quá tự nhiên trong quan hệ bạn bè, có khi còn tự nhiên đến My cũng phát sợ. Đôi lần My cũng tránh né cái thân thiệt quá mức của Kim chớ, nhưng nhiều lần lẫn trốn thì nhiều lần càng phơi bày cái sự khao khát đó ra bên ngoài : điển hình là những lúc Kim trần truồng nằm học bài trước mặt My, mà Kim quá đơn sơ không biết rằng My hay lén nhìn thân thể đó một cách khát khao. Nhìn những hàng lông xếp dọc chạy theo đường kẽ len lén đàng sau “cánh gà” của ống quần tà lỏn rộng thùng thình, nhìn cái gò thịt trắng hếu giữa hai vách đùi xếp lằn đều đặn, nhìn những cái ríu lại của da thịt mỗi khi Kim cử động ép sát xuống làn gạch mát, My lại nuốt nước miếng …
Chuyện sáng nay kỳ lạ thật ! My chỉ muốn cằm chiếc quần lót của Kim trong tay để cảm thấy thân thiết hơn, để thử cái cảm giác mà nàng còn chưa biết thực hư ra sao : My yêu Kim ???. My còn chưa hiểu rõ được điều đó, nhưng có một điều My thừa biết : Đó là khi nàng thấy vết hằn hoen ướt và mùi vị trên chiếc quần lót đó thì nàng lại bị kích thích nhiều, cảm thấy như muốn hôn vào đó như chính là hôn vào của Kim vậy. Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng chuyện đó khác thường, khùng điên, là một chuyện bịnh hoạn trái với luân thường đạo lý, khi hai người con gái làm tình với nhau, họ sẽ bị phê phán. Nhưng ai có đặt chân vào địa vị của nàng thì mới hiểu được tâm tư của nàng; quả thật tình yêu gái – gái cũng có cái xao xuyến, cái khát khao yêu cuồng sống vội của nó. My đã không kềm-chế được mình mỗi khi nhìn chiếc quần lót màu hồng của nhỏ Kim ở trong tay, và không tài nào cản lại cái ý nghĩ được hôn hít cái gì đàng sau lớp vải lụa đó, là vậy! Nàng còn mơ ước được chẹt lưỡi mình vào giữa hai bờ thịt đó để quét và nút như vét hết cái tràn ứ từ bên trong.
Tuy những lúc đó nàng hay tự trách nàng sao có những ý nghĩ bậy bạ thế, và hứa rằng sẽ không để nó xảy ra nữa . Nhưng rồi lời hứa của nàng như gió thổi mây bay … Có cách nào để quên đi không ? Nàng nghĩ ngợi và trở về với thực tại, cắm đầu vào quyển sách, và cố tình không nghĩ gì về nó nữa …