Thật sự, khi nói ra chuyện này ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy thương chồng mình. Đôi lúc tôi muốn làm điều gì đó để anh cảm thấy vui hơn, để bù đắp cho những ngày tháng anh bên cạnh tôi, chăm sóc tôi nhưng lại không thể làm được gì to tát hơn ngoài việc ở nhà nấu nướng, chăm sóc những bữa ăn giấc ngủ cho chồng con. Tôi không phải là một người vợ bội bạc, lăng nhăng, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ ngoại tình, nhưng tôi lại không yêu chồng…
Sống với nhau đã 10 năm, có với nhau 2 đứa con lớn rồi vậy mà dường như, với chồng, tôi chỉ coi đó là một gia đình trách nhiệm, là gia đình mà tôi là vợ và tôi phải thực hiện được tròn bổn phận của mình. Chồng tôi có lẽ cũng biết được sự lạnh lùng của tôi, nhưng anh không bao giờ ca thán, anh chẳng bao giờ khiến tôi phải phiền lòng. Anh chấp nhận tất cả vì anh biết điều mà anh đã gây ra cho tôi, khiến tôi cảm thấy áy náy cả đời này.
“Chưa một lần tình cảm ấy bùng cháy giống như tình yêu ngọt ngào với người cũ. Tôi chỉ là lo cho anh, có trách nhiệm với anh và hi sinh hết lòng vì anh mà thôi.”
Ngày đó, tôi đang yêu một người đàn ông say đắm, yêu quên mình. Tôi và anh ấy cũng xác định cưới nhau. Thật ra, yêu nhau mấy năm nhưng chúng tôi chưa bao giờ ‘đi quá giới hạn’, luôn giữ gìn cho nhau. Nghĩ rằng, đến ngày cưới và đêm động phòng, chúng tôi sẽ có một đêm ý nghĩa, thật tuyệt vời đúng nghĩa vợ chồng mới cưới.
Chồng vốn chơi thân với người yêu của tôi. Thế nên, trong một lần chúng tôi đi chơi cùng nhau, chẳng hiểu anh uống rượu say thế nào mà đã vào ngủ với tôi khi tôi đang nằm ở trên giường, nhà của bạn tôi. Các anh con trai thì nằm ở đất với chiếu hết, thế mà không biết vô tình hay cố ý, tôi đã bị anh cướp mất đời con gái.
Chuyện quả thật quá ghê gớm với tôi, đó là cú sốc lớn nhất đời tôi. Không ai biết chuyện gì xảy ra, bản thân tôi cũng không kiểm soát được mình vì lúc đó, tôi cũng đã say rượu. Và dù người yêu tôi không biết chuyện gì, nhưng sau lần ấy, tôi nào dám gặp anh, nào dám đối diện với anh. Sau này tôi sẽ ăn nói với anh thế nào đây khi mà, chính tôi và anh đã hứa sẽ giữ gìn cho nhau đến đêm tân hôn…
Anh bạn của người yêu tôi và là người chồng hiện tại của tôi đã quỳ gối xin lỗi tôi. Chuyện đó là chuyện tày đình, anh không thể nào chấp nhận được chuyện này, không chấp nhận bản thân anh. Vì anh là người đàn ông nghiêm chỉnh, cũng không bao giờ có ý định ghê gớm như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao, anh lại làm thế với tôi. Anh cũng thú nhận rằng, anh đã thích tôi từ rất lâu rồi. Anh quá yêu tôi nhưng vì tôi là người yêu của bạn anh, nên anh chẳng dám ngó ngàng tới.
Lần này thì xong rồi, tôi làm sao có thể nói tha thứ hay không tha thứ cho anh. Tôi hận anh tới tận xương tủy, tôi cảm thấy chán nản, buồn khổ, sụt cân trầm trọng vì anh đã biến tôi thành người con gái phản bội người yêu.
Tôi biết mình mang bầu, đó mới là cú sốc lớn. Tôi đành gọi điện cho anh, lén lút giấu người yêu. Và tôi biết, mọi chuyện đến nước này thì không thể nào cứu vãn được nữa rồi. Anh đã biến tôi thành kẻ vô liêm sỉ. Anh bảo, anh sẽ cưới tôi, chấp nhận hết tất cả dị nghị của thiên hạ, anh chỉ mong tôi vượt qua chuyện này. Anh và tôi sẽ cưới nhau.
Tôi biết, mình không còn đường lui nữa. Nhưng những lời hứa với người yêu của tôi, giờ tôi phải làm sao để chịu trách nhiệm đây? Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, sẽ chửi rủa tôi, sẽ hận tôi cả đời này, tôi sợ rằng vì chuyện này mà anh không vượt qua được. Nói sự thật với anh ư, không thể được rồi, vì nói ra anh sẽ càng tức giận hơn và có thể sẽ đánh chết người đàn ông đã cướp mất người yêu của anh. Thôi thì đành ngậm đắng nuốt cay, đâu còn sự lựa chọn nào khác. Tôi phải lấy người đàn ông kia, phải cưới anh ấy thôi. Nếu không, cả đời này tôi sẽ phải hối hận, và cũng không thể nào bỏ con được…
Tôi lấy chồng trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người và nhất là anh. Anh nói tôi là loại đàn bà lẳng lơ, vô liêm sỉ, bỉ ổi, đê tiện. Tất cả những lời lẽ có thể chửi rủa được, anh đều dùng hết cả rồi. Tôi chỉ biết khóc và xin anh tha thứ, tôi bảo, sau này anh sẽ hiểu vì sao tôi làm thế. Anh cần gì lời biện minh của người con gái như tôi đâu. Từ đó, tôi cũng chẳng gặp mặt anh nữa vì tôi thấy mình không đủ tư cách. Anh đã quá yêu tôi vậy mà tôi cũng vì quá yêu anh mà từ bỏ tình yêu này. Tôi phải vì con, và tôi biết, nếu anh biết chuyện này, cả đời anh cũng không tha thứ cho tôi và không bao giờ tin những gì tôi nói là sự thật.
Người ta ngỡ ngàng vì người tôi lấy lại là bạn thân của anh. Họ nhìn tôi bằng con mắt khinh thường. Nhưng mà tôi phải chịu. Tôi sống một cuộc đời thầm lặng từ đó. Tôi chăm sóc bản thân, chăm sóc con và sinh con, lo cho con có cuộc sống hạnh phúc. Chồng tôi yêu tôi, chiều tôi, anh hết lòng vì tôi. Anh chưa bao giờ khiến tôi buồn hay thất vọng về việc gì cả. Lúc nào anh cũng tôn trọng tôi. Tôi hiểu tất cả những gì anh nói, tôi cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi nhưng tôi không thể nào đón nhận anh bằng sự bao dung được.
Anh cảm thấy tội lỗi với vợ còn với tôi, tôi coi anh như kẻ đã gây ra mọi đau khổ cho tôi trong cuộc đời này, biến tôi thành người đàn bà không ra gì trong mắt người khác, đặc biệt là tình cũ. Nỗi ám ảnh khi nghĩ về mối tình đã qua, cộng thêm với sự tức giận mỗi lần nghĩ về người chồng của mình khiến tôi không thể nào yêu anh được.
Tuy vậy, tôi chọn cách sống thầm lặng, chọn cách sống bình thản vì con. Tôi sinh hai người con cho chồng và cứ thế, làm tròn trách nhiệm với gia đình này. Không ai chê trách tôi điều gì, chỉ là, tôi chẳng mấy khi tỏ ra hào hứng khi ở bên cạnh chồng. Anh đã chăm sóc 3 mẹ con tôi suốt chục năm qua, không thiếu sót gì, không làm gì khiến tôi đau lòng. Nhưng quả thật, 10 năm rồi mà tôi vẫn không thể yêu chồng.
Chưa một lần tình cảm ấy bùng cháy giống như tình yêu ngọt ngào với người cũ. Tôi chỉ là lo cho anh, có trách nhiệm với anh và hi sinh hết lòng vì anh mà thôi. Tôi đã nhận ra, đây là gia đình của tôi, tôi phải sống vì gia đình này hết cả đời, nhưng chẳng có cách nào khiến tôi cảm thấy yêu thương chồng mình. Đã 10 năm rồi, có phải tôi đã quá ích kỉ khi khiến anh cứ một thân một mình, sống cô độc trong căn nhà rất đông người này không?
(Vợ chồng)