Vài ngày trước, người bạn gái tôi hẹn hò được 3 tháng đột ngột đề nghị chia tay, mặc dù tình cảm giữa chúng tôi vẫn rất tốt. Theo như lý do mà cô ấy nói là tài sản của tôi chỉ có một chiếc xe máy cũ và một ngôi nhà thuê. Nguyên văn lời cô ấy như sau : ” Em họ của em tìm được người bạn trai có nhà có xe, sao anh lại thế này, tiền không, xe không, nhà không. Bạn bè em muốn đến chơi, em cũng ngại chẳng dám đưa đến” . Lúc nói với tôi những lời này tôi cảm nhận được cô ấy đang khinh rẻ mình.
Từ lúc chúng tôi quen nhau đến lúc chính thức yêu nhau, chúng tôi đã sống chung cùng nhau gần 2 tháng rồi. Nhưng trước giờ cô ấy đối xử với tôi có chút hờ hững, lạnh nhạt. Cô ấy không hài lòng với điều kiện kinh tế của tôi , luôn cảm thấy tôi không đủ khả năng để cho cô ấy một cuộc sống giàu sang . Thực ra thì, cô ấy tình nguyện đến sống chung với tôi cũng chỉ vì có thể tiết kiệm được ít tiền thuê nhà.
Lúc cô ấy đề nghị chia tay, tôi cũng thử níu giữ lại mối tình này, nhưng thái độ cô ấy rất kiên quyết, tôi đành phải đồng ý. Nhưng trước lúc chính thức đường ai nấy đi, tôi nói dẫn cô ấy đi xem ít đồ. Cô ấy hỏi đi xem gì. Tôi nói đến lúc đó sẽ biết. Hai chúng tôi cùng nhau xuống lầu, tôi tiến về phía chiếc Audi Q7 đang đậu trước ngõ, chứ không phải chiếc xe máy cũ thường ngày.
Cô ấy hỏi : ” Đây là xe của ai?”
Tôi nói : “Xe của anh”.
Cô ấy nhìn tôi nghi hoặc : “Làm sao có thể. Sao có thể mua được chiếc xe này.”
Tôi mở cửa , mời cô ấy lên xe, sau đó phóng đi. Suốt cả quãng đường tôi không nói lời nào, chạy xe đến một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. ( Đây là chỗ tôi ở trước khi quen cô ấy, sau khi quen cô ấy tôi hầu như không đến đây nữa , diện tích căn nhà không lớn lắm, chỉ khoảng hơn 500 m2). Người giúp việc nhìn thấy tôi đi vào, rất lễ phép chào hỏi : Cậu về rồi à!
Cô ấy nhìn tôi bán tín bán nghi, tôi dẫn cô ấy lên lầu, bước vào phòng sách trên tầng 2, tôi từ trong ngăn kéo lôi ra một sổ đỏ và một hợp đồng thuê nhà . Sổ đỏ là ngôi nhà tôi đang dẫn cô ấy đi tham quan, hợp đồng thuê nhà là ngôi nhà tôi và cô ấy sống chung. Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt cô ấy, đôi mắt long lanh tràn đầy kinh ngạc. Nhìn thấy biểu cảm phức tạp đó, tôi thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Tôi mời cô ấy xuống phòng khách nói chuyện, sau đó tôi điềm đạm nói : “ Anh từng nói với em anh là nhân viên một công ty, không sai, chẳng qua công ty đó của anh, anh là tổng giám đốc, còn bố anh là chủ tịch hội đồng quản trị. Xem ra, em chia tay anh là một sự lựa chọn sáng suốt, anh không hợp với em, em cũng không hợp với anh. Thực ra, anh chỉ hy vọng tìm được một cô gái chân thành, lương thiện, không ham mê vật chất, thật lòng yêu con người của anh chứ không phải vì khối tài sản này. 3 tháng chúng ta ở bên nhau , anh cảm nhận được em là người con gái chỉ yêu tiền bạc, thích nói dối, thích hưởng thụ mà thôi.”
Tôi nói tiếp : “ Thực ra ngôi nhà cũ chúng ta sống cũng là nhà của gia đình anh, là ngôi nhà lúc bố mẹ anh phá sản đã từng ở. Ban đầu anh muốn biết em có thực sự yêu anh hay không nên mới nói dối em, và chờ đến lúc thích hợp anh sẽ nói ra toàn bộ gia thế nhà anh. Còn chiếc xe máy cũ đó là quà sinh nhật bố anh tặng năm anh học cấp 2, đã rất lâu rồi nhưng anh không nỡ bán.”
Cô ấy ngồi trên sôpha, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào tôi, không nói lời nào, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Thực ra, thời gian tôi và cô ấy ở bên nhau, tôi giả vờ nghèo khổ, bảo với cô ấy tiền lương mỗi tháng chỉ 5 -6 triệu thôi, cũng rất nhiều lần tàn nhẫn từ chối mua hàng hiệu cho cô ấy, nhiều lần từ chối đi ăn ở nhà hàng. Thực ra, tất cả những thứ này không là gì đối với tôi, nhưng thời gian này tôi cảm thấy cô ấy coi trọng vật chất hơn tình cảm. Thậm chí còn lấy tiền bạc ra để đong đếm tình yêu, trước mặt tôi luôn nói bóng gió bạn trai của cô A B C nào đó mua cho họ bao nhiêu hàng hiệu… Cô ấy cho rằng tôi không có tiền, khi đi với tôi sẽ mất giá, cảm thấy vô cùng xấu hổ với bạn bè, người thân.
Đúng lúc không khí trầm xuống, người làm bước vào hỏi chúng tôi có ăn cơm ở nhà không? Tôi hỏi cô ấy muốn ăn gì. Cô ấy im lặng một lúc rồi nói : muốn ăn bít tết. Tôi nói với người làm chúng tôi muốn ra ngoài ăn, rồi đưa cô ấy đến nơi một nhà hàng vô cùng sang trọng . Lúc đang ăn, cô ấy khóc thút thít, vẻ mặt rất tội nghiệp, bẽn lẽn hỏi tôi cô ấy có thể rút lại lời chia tay được không? Cả bữa ăn tối hơn một tiếng đồng hồ, cô ấy cứ lải nhải biện minh , xin lỗi bên tai tôi. Còn tôi sớm đã hết hứng thú nghe cô ấy giải thích rồi.
Hai đưa mắt nhìn ra cửa sổ không muốn nhìn trực tiếp vào mặt cô ấy, cũng không muốn trả lời, chỉ nói với cô ấy, đợi sau khi ăn xong hãy nói. Chúng tôi cùng nhau trở về ngôi nhà cũ, giúp cô ấy thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà.
Sau bữa ăn tối, tôi lái con xe Audi Q7, đưa hết tất cả hành lí tư trang của cô ấy trở về phòng trọ cũ mà cô ấy thuê cùng người chị gái. Sau đó vẫy tay chào tạm biệt, từ đó chúng tôi không bao giờ gặp lại nữa.
(Tin Sốc hay nhất tại Ditnhau18.com)