VN88 VN88

Rùng mình khi lưỡi chàng liếm xuôi xuống lỗ đít rồi liếm ngược lên lỗ lồn

Sáng hôm sau, khi bình minh vừa mới ló dạng. Xa xa tiếng vó ngựa phi nước kiệu, ngồi trên lưng ngựa là một viên lính trẻ đưa tin. Tin của nhà Vua từ kinh thành mang tới cho mời phó tướng Duệ Nhậm cùng vị đại tướng quân lãnh chiêu gọi tân binh để chuẩn cho cuộc chiến tranh sắp tới. Phó tướng Duệ Nhậm lập tức chuẩn bị hành trang cùng Tầng Hoa, Ái Như và Tiểu Nhan trở về kinh thành. Về tới kinh thành Ái Như liền bị bà đô đốc Trịnh Cơ giam lỏng trong buồng. Nàng uất ức lắm nhưng chẳng làm gì được.

Trong lúc đó Kình Quốc Đống cũng tìm kiếm Ái Như mấy ngày qua. Nhưng không được một tin tức nào cho biết. Ngay cùng lúc đó được lệnh truyền của nhà Vua cho chiêu binh mãi mã, thì tin vị đại tướng Hoàng Quân sẽ làm lễ thành hôn với Ái Như loan truyền ra khắp kinh thành. Kình Quốc Đống liền đầu quân dưới trướng của đại tướng Hoàng Quân, hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm cách cướp lại Ái Như từ trong tay của Hoàng Quân. Nhờ chơi các món nhạc cụ từ nhỏ nên cổ tay của chàng rất cứng cáp và uyển chuyển rất thích hợp cho việc cầm kiếm nên chỉ có một tuần mà chàng đánh không thua một tên lính lão luyện.

Tình cờ lần đó Kình Quốc Đống bắt gặp Tầng Hoa từ cổng kinh thành ra, chàng lập tức đuổi theo cho tới tận nhà của nàng để hỏi thăm tin tức của Ái Như. Chàng bảo với nàng rằng:
– Mau chỉ cho ta làm sao thì mới gặp được Ái Như.
– Ta không biết nhưng ta có thể viết thư bảo Ái Như ra gặp chàng – nói xong thì Tầng Hoa bỏ đi.
Kình Quốc Đống rượt theo, rút kiếm trong người ra chặn ngay trước mặt Tầng Hoa nói lớn:
– Ngươi phải viết theo lời của ta đọc. Ta đã không còn tin ai nữa!
– Được, được thôi! Nếu chàng muốn – Tầng Hoa bỗng nhỏ nhặn trả lời và nhìn với cặp mắt liếc gợi tình.

Tại thư phòng của Tầng Hoa, Kình Quốc Đống đi tới đi lui, kiếm gác trên vai vừa đi vừa đọc từng lời một. Tầng Hoa ngồi trên bàn đang lắng nghe và viết. Nàng mặt một chiếc áo ngủ mỏng ẩn hiện đôi gò vú đằng sau lớp vải mỏng. Sắc mặt của nàng thật hồng hào tràn trề nhựa sống.

Ái Như thân yêu,
Đã bao hôm ta tìm khắp kinh thành nhưng không tìm thấy nàng. Gót chân ta đã dẫm lên các con phố mà nàng đã từng đi qua. Nhưng tuyệt nhiên không một bóng hình của nàng. Ta đã đứng trước dinh của mẹ nàng mấy đêm rồi, phòng của nàng không một tia sáng. Ta đã hỏi hết bao người rồi, nhưng không ai biết nàng ở đâu. Mấy hôm trước ta nhận được lệnh truyền nhập ngũ, cùng lúc đó ta tình cờ đọc được thiệp hồng dán khắp kinh thành của nàng và đại tướng quân Hoàng Quân, ta như người mất hồn lang thang mấy đêm liền, đi hết các hang cùng ngõ hẹp. Ta đã uống không biết là bao nhiêu rượu nữa nhưng vẫn không quên được hình ảnh của nàng trong trí óc. Khi ta tỉnh lại và bắt gặp Dì Tầng Hoa của nàng từ kinh thành trở ra, ta vui mừng như người chết sống lại. Và bây giờ đây ta viết lá thư này để nhờ Tầng Hoa chuyển hộ cho nàng. Ước nguyện của ta là cùng nàng sống hết quảng đời này, cùng nàng đàn hát xướng ca, cùng nàng ngao du sơn thủy. Hạnh phúc đang chờ đón chúng ta trước mắt. Nàng hãy mạnh dạn tranh đấu cho chính bản mình như tranh đấu vì tình yêu thiêng liêng của chúng ta. Đi, đi nàng! Chúng ta hãy rời bỏ kinh thành này đi! Ta sẽ đưa nàng đi thật xa, nơi sẽ không có một bước chân của những kẻ ngăn cấm chúng ta. Đêm nay ta chờ nàng ở cổng kinh thành phía Tây vào giờ Hợi. Mong nàng hãy tranh thủ cho tình yêu chúng ta.
Thầy Kình Quốc Đống.

Bức thư được đọc kỹ lại một nữa trước khi Kình Quốc Đống giao cho Tầng Hoa với lời lẽ nữa van xin nữa hăm dọa.

Khi Kình Quốc Đống đi rồi thì Tầng Hoa cũng cầm bức thư đi và quăng nó vào sọt rác. Nàng mỉm cười thật nham hiểm.
Lúc này Duệ Nhậm vì lo việc chiêu gọi tân binh nên không có thời giờ cho người tình mới Tiểu Nhan. Từ khi hưởng được cái thú ái ân nồng nàn với vị tướng trẻ, Tiểu Nhan trở nên cuồng si. Ngày nào nàng cũng đến dinh vị phó tướng để được ân huệ của Duệ Nhậm. Nhưng đối với Duệ Nhậm thì sau khi chàng đã hưởng được cái thú ái ân với Tiểu Nhan thì mới lòi ra bản chất “chơi hoa rồi lại bẻ cành”. Bản tánh của chàng là muốn chinh phục những gì khó khăn. Càng thấy khó thì càng thấy thích. Nay đã được rồi thì chàng không còn hứng thú nữa. Chàng còn cố tình đuổi Tiểu Nhan đi. Tiểu Nhan từ đó trở nên thất tình, hai ngày rồi, sáng nào nàng cũng đứng trước cổng dinh để trông chờ hình bóng của chàng đi qua.

Riêng Duệ Nhậm thì thật là hối hận vì đã phá trinh của Ái Như. Chàng đã không cố tình làm vậy. Nghĩ tới mối tình trong sáng của Kình Quốc Đống và Ái Như, chàng không khỏi bùi ngùi xúc động. Chàng liền phi ngựa tới dinh của bà đô đốc Trịnh Cơ để hòng giúp cho nàng trốn thoát với Kình Quốc Đống. Chàng leo tường để lẻn vào phòng của Ái Như, nơi đây nàng đang u sầu buồn bả thì bất chợt thấy Duệ Nhậm xuất hiện. Sau vài lời phân bua với nàng, chàng đã thuyết phục được nàng bỏ trốn với Kình Quốc Đống. Khi nàng còn đang thu xếp quần áo thì cánh cửa phòng chợt mở toang. Đứng trước mặt hai người là bà Đô Đốc Trịnh Cơ và Tầng Hoa. Tầng Hoa nhoẽn miệng cười khêu khích vì đã phá tan kế hoạch của Duệ Nhậm. Nàng thừa hiểu con người của chàng lắm, thì làm sao mà không biết ý chàng muốn gì và sẽ làm gì. Chính vì thế mà làm cho Duệ Nhậm vừa yêu nàng vừa hận nàng. Chàng tức bực bỏ đi.

Đêm đó, đã quá giờ Hợi rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Ái Như, Kình Quốc Đống lòng sôi như lửa đốt. Chàng quyết định tới biệt thự của Tầng Hoa để hỏi cho ra tại sao.

Vừa mở cửa, thì cây kiếm đã chỉ thẳng vào yết hầu của ả gia nhân. Ả hoảng hốt la toáng lên làm cho Tầng Hoa đang say giấc cũng phải tỉnh dậy.

Tầng Hoa xuất hiện trong bộ đồ ngủ thật là khêu gợi. Kình Quốc Đống đẩy ả hầu sang một bên đưa kiếm lên chỉ Tầng Hoa và nói lớn:
– Nói đi, tại sao?
– Theo phản ứng của chàng thì ta đã biết là Ái Như không tới…
– Ngươi căm miệng… Mau giải thích cho ta biết là tại sao.
– Ta không biết, nhưng lá thư ta đã giao cho Ái Như rồi đến hay không thì do ở nàng.
– Không thể nào, không thể nào… Nàng nhất định phải tới khi nhận được lá thư của ta, Ngươi…
– Có một điều này không biết có nói với chàng chăng?

VN88

Viết một bình luận