Anh chàng y tá cất tiếng trả lời:
-I know, i know, you’re so dehydrate, but you’re allowed just a few drop for now.
-Em không được uống nước nhiều sau lúc mỗ, cho em thêm vài giọt nữa nhe!
Tôi chưa tỉnh lắm, nhưng biết anh chàng y tá này là người Việt Nam, nên tôi mặc tình mà nhõng nhẽo vì không có ba mẹ ở bên cạnh.
-Cho em uống thêm đi anh y tá gì đó ơi, em khát quá…
Dường như tôi van xin được có câu ấy rồi thiếp đi vì thuốc mê vẫn còn trong máu…Ðã hơn 48 giờ đồng hồ sau ca phẫu thuật, tôi như người trên mây rơi xuống, trạng thái choáng váng, nửa mê nửa tỉnh, hé mí mắt ra nhìn thấy Mẹ tôi đang ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay tôi, cha tôi đang trò chuyện với bác sĩ chuyên khoa, bốn góc giường cột những bong bóng, những cụm hoa và thiệp “get well soon” từ các bạn học chung lớp gửi tới. Mẹ tôi thấy con mình tỉnh giấc, xoa trán vuốt tóc nỡ một nụ cười nhân từ của một người Mẹ. Tôi muốn Mẹ ở bên cạnh trong lúc này, nhưng bực tức thay, giờ thăm viếng không cho phép, nên cha mẹ tôi phải tuân theo lời người y tá trực đêm dong dỏng lên tiếng:
-OK, visiting hours are over. Please be back at 8AM tomorrow morning.
Tôi nhòa mắt vì sau cơn mê dài, nhưng tôi vẫn nhận ra anh chàng y tá khôi ngô người Việt Nam trực canh tôi mấy hôm nay. Ba mẹ hôn tôi giã biệt cuộc thăm viếng. Tôi nằm trên giường trong tình trạng đang tan thuốc mê, bấy giờ tôi mới cảm thấy đau ở vết thương vừa may xong. Miệng khô đắng thèm khát cả một giếng nước trong, tôi khẽ kêu anh chàng y tá mà tôi chưa quen tên, anh đang nhìn chăm chú hồ sơ, tay ghi chép nhanh như chả hề chú ý đến tôi. Tôi muốn được vỗ về lắm, muốn được cưng như con mèo lông nhung õng ẹo nằm trên bụng của một cậu chủ được bàn tay vuốt ve lên lưng mềm. Tôi cố sức kêu:
-Anh ơi, cho Ðông miếng nước được không?
Tôi kiệt sức quá vì khát, hai tay tôi đang truyền nước biển và dược chất vào trong máu, vết mỗ vừa khâu chưa lành còn đau nhói nên tôi không còn sức để quay người, vói tay tìm lấy nước từ chiếc bàn bên cạnh. Miệng khô ran, nhưng anh chàng chỉ nhỏ vài giọt thấm môi, tôi há họng ra cho anh nhỏ từng giọt trôi trên lưỡi. Tôi ghét chàng y tá này quá đi, khi anh ta vừa nhỏ khát cho tôi, vừa nói:
-You can’t drink too much water after the surgery. And this is the order.
-But I am thirsty, I am gonna die – Tôi nũng nịu như muốn khóc
Anh ấy tiếp lời:
-You will be OK, không có sao đâu, ngày mai anh cho em uống nước, OK.
Nói có một câu không thương xót kẽ chết khát như vậy, anh ấy tay cầm ống chích, nâng một bên đít mông tôi lên, xoa cục bông gòn mát rượi vì thắm cồn và chích tôi mội kim thuốc cho thuyên giảm cơn đau. Tôi ghét anh ấy hơn vì không cho tôi uống nước trong lúc khát. Lòng tôi oán ghét y tá và bác sĩ biết chường nào. Một đêm dài đã qua, ngày trông lại càng mòn mỏi hơn, anh chàng y tá canh trực vào đêm lại xuất hiện. Tôi căm ghét thức ăn, mùi vị trong bệnh viện, nhất là cái áo chỉ là một mãnh vải dây cột sau lưng khó chịu làm sao, lại xuất hiện cái mặt của người y tá mà tôi không bao giờ thích. Phải chi tôi là chủ của bệnh viện, tôi sẽ đuổi việc anh chàng này ngay! Hôm nay là hôm thứ tư kể từ ngày tôi nhập viện, khó chịu gò bó trong người quá, vì phải nằm một chỗ không cựa quậy được, chưa bao giờ thân người tôi phải quấn một chiếc áo vải thô, nhất là con cu tôi bị thọt một cái ống nhựa vào cọng gân tuyến nịu. Tôi cứ nằm yên cho mọi người khám xét, như hôm nay, miệng khô thèm bát nước đầy, lại bị anh chàng y tá để cái ống nghe lạnh ngắt vào tim ngực mà khám, dỡ áo lên xem vết thương vẫn chưa lành. Tôi mắc cỡ quá vì thân hình nằm yên đó, mặc cho người ta dỡ áo lên trông thân hình loã lồ như vậy. Anh chàng y tá cứ tự tiện mà tháo đi nút thắt sau lưng của tôi, tôi nằm yên, thân hình của một đứa con trai vừa mới lớn, cu đã mọc lông đen, nằm yên đó cho anh ấy rửa sạch vết thương, thay băng mới mỗi ngày. Mỗi lúc phải nằm ngữa người, khoe cu dái của mình cho người ta khám xét, thay băng như vậy, tôi hơi ngượng nên quay mặt sang vách tường mà trong ý vẫn muốn biết tên anh y tá ấy. Anh đang rửa sạch vết thương cho tôi, không biết anh ấy có ý gì không, khi nhìn thân hình tôi phơ bày trần truồng, cả luôn một con cu có lông mọc vòng quanh. Con cu tôi vẫn còn đang bịt thọt một sợi dây nhựa dẫn nước tiểu thảy ra ngoài. Tôi rất ngứa ngáy muốn gãy cu mình vì 4 ngày nay bàn tay tôi không có dịp thăm viếng cu mình. Anh chàng y tá vẫn đeo khẩu trang bít mặt, hai bàn tay chàng đeo bao tay và làm miệt mài làm việc “thay băng” cho vết mỗ. Tôi quay đầu lại, thản nhiên nhìn lên ánh mắt chàng đang đeo cặp kiếng trắng, chăm chú nhìn xuống thân người tôi đang trần truồng cho chàng chăm sóc vết thương chưa lành hẵn… Tôi ngó lên ánh mắt chàng, tay tôi có ý lần bóp lên chỗ cộm của chàng. Tôi với chàng y tá hiểu ý vì con cu của chàng đã độn một cục to trong quần. Chàng cứ làm việc, chăm sóc một bệnh nhân. Tay tôi cứ cọ quẹt ngoài lớp quần của chàng y tá. Nhìn lên ngực áo, mắt tôi đã trông rõ cái nét thêu với hai chữ “Trực Nguyễn”. Trực băng lại vết mỗ của tôi, anh im thin thít không nói một lời nào sau cái “tấn công” của tôi nằm thụ động trên giường bệnh.