Vừa thấy người vào cửa, những con quạ đua nhau nói: “Có khách, có khách…”, rồi “Chào sếp, chào sếp…”, “Hê lô, anh ơi, Tuấn ơi”…. Chỉ đến khi chủ ra, chúng mới thôi nói.
Quạ… thành tinh
Gần đây, người dân Hải Phòng đồn đại ầm ĩ về những con quạ… “thành tinh” thuộc sở hữu của “đại gia” nuôi chó dữ Pitbull nổi tiếng đất cảng. Nghe chuyện quạ “thành tinh”, biết nói tiếng người, thậm chí hát Quốc ca, chúng tôi liền tìm đến phường Đông Hải (Hải An, Hải Phòng), gặp anh Mai Quang Tuấn.
Vừa bước chân vào khu nhà tối om chằng chịt hệ thống chuồng trại, chúng tôi giật mình bởi những tiếng nói rành rọt: “Có khách, có khách…”, rồi “Chào sếp, chào sếp…”, “Hê lô, anh ơi, Tuấn ơi”…. Chúng tôi nhìn quanh quất không thấy ai. Lát sau mới phát hiện ra tiếng của 3 con quạ đen sì đậu trên ngọn cây.
Nghe tiếng quạ kêu, anh Tuấn từ phía cuối khu chuồng trại tìm ra tiếp khách. Giới chơi chó đất cảng thì ai cũng biết danh tiếng Mai Quang Tuấn, chuyên gia đại tài nhân bản các giống chó quý hiếm.
Anh Tuấn bên con quạ nói được tiếng người.
Anh cất tiếng gọi: “Thiên ơi xuống đây! Địa ơi xuống đây!”, tức thì hai con quạ đen sì cất tiếng chào khách sà xuống đậu trên vai anh. Con quạ tên Nhân đậu trên cành cây, chân bị buộc bằng dây thừng cứ luôn mồm chào khách, mà không chịu xuống.
Anh Tuấn kể rằng, xưa nay, dân ta vốn coi giống quạ là thứ ma quỷ, chuyên mang lại điềm dữ. Nghe tiếng kêu “quạ, quạ” của nó, nhất là vào ban đêm, người ta đã dựng tóc gáy, thậm chí muốn vác súng bắn chết.
Vậy nên, khi con quạ đậu trên cây trước nhà người khác, nói tiếng người, thì người ta còn sợ hãi hơn. Ai cũng tin rằng đây là những con quạ thành tinh, chứ chẳng phải quạ thường.
Mặc dù với người Việt, con quạ không được coi trọng, nhưng với người Do Thái thì nó là con vật thân thiết. Người Do Thái huấn luyện quạ và chim ưng phục vụ cho việc săn bắn, cảnh giới.
Chú quạ tên Thiên.
Biết rằng, quạ là loài vật rất thông minh, nên một ngày cách đây 3 năm, khi lang thang ở chợ Hàng, gian bán sinh vật cảnh, thấy người bán con quạ non, anh Tuấn mua ngay.
Anh Tuấn đăt tên cho nó là Thiên. Quạ là loài ăn cả xác thối, nên rất dễ nuôi, thứ gì nó cũng ăn. Nuôi từ nhỏ, nên con Thiên quấn người lắm. Nhốt một thời gian thì anh thả ra. Thiên bay xa đến đâu, nhưng chỉ cần cất tiếng gọi “Thiên ơi!”, là nó tìm về. Ngày bay đi kiếm ăn, nhưng chiều tối là mò về bên ông chủ.
Từ ngày nuôi con vật này, anh Tuấn chịu nhiều điều tiếng và đặc biệt liên tục bị… góp ý. Anh Tuấn kể rằng, anh chỉ sợ vô phúc con Thiên nhà anh đậu vào nhà nào có người già đang ốm nặng, lại cất tiếng kêu “quạ, quạ”, để rồi họ đổ cho anh cái tội ám quẻ nhà người ta, thì khó mà giải thích.
Anh Tuấn đã giải thích nhiều rồi, rằng những quan niệm quạ mang điềm gở chỉ là đồn đại, nhưng chẳng ai chịu tin. Thậm chí, nhiều người còn dọa rằng chính gia đình anh sẽ lãnh điềm gở đầu tiên!
Quạ thành… ca sĩ
Là người yêu mến động vật, lại hiểu trí thông minh tuyệt vời của quạ, nên anh kiên trì dạy dỗ con vật này. Anh dạy nó cử chỉ thân thiện với con người, cách phát hiện tiếng gọi của anh, rồi những động tác biểu diễn xiếc.
Cả 3 con quạ của anh Tuấn đều biết nói tiếng người.
Trong quá trình dạy con vật này biết phát hiện tiếng gọi, anh đã ngã bổ chửng khi nó nhại lại tiếng của anh. Lúc đó, bản thân anh Tuấn cũng hãi. Nhưng rồi, anh vào mạng tìm hiểu, mới biết rằng, không chỉ vẹt, yểng, mà loài quạ cũng biết nhại tiếng người, thậm chí chúng nói còn tốt hơn.
Phát hiện khả năng nói của Thiên, anh đã kiên trì dạy nó tập nói. Chỉ trong vòng một tháng, con Thiên đã biết những từ xưng hô cơ bản trong gia đình anh. Nó biết gọi tên anh, gọi tên vợ, con anh mỗi khi gặp.
Điều kinh ngạc là con quạ còn “hát” được một số từ, đoạn trong những bài hát mà anh thường ngêu ngao. Bây giờ, trong những lúc rỗi rãi, không có người lạ, con Thiên còn hát… Quốc ca!
Quá mê mẩn sự thông minh của loài quạ, nên anh Tuấn ra chợ chim đặt hàng những lái buôn. Vài tháng sau, anh đã mua thêm được hai quạ đực nữa, đặt tên là Địa và Nhân. Anh hi vọng, hai con Địa và Nhân lớn lên, sẽ phối với con Thiên để sinh ra bầy quạ biết nói, biết hát.
Bây giờ, hễ có người lạ vào nhà, thì chúng gật gù những câu dễ thương: Chào khách, chào sếp… Chỉ khi nào anh Tuấn ra tiếp, thì những cái “loa” ấy mới chịu tắt.
Theo anh Tuấn, việc dạy quạ nói không có gì khó khăn, chỉ cần người dạy kiên trì, yêu thương, tận tình chăm sóc chúng.
Hàng ngày, khi cho quạ ăn, anh lại luôn miệng trò chuyện với chúng, để chúng bắt chước. Muốn dạy câu gì, anh phải nhắc đi nhắc lại. Chỉ khi chúng nói theo, anh mới cho ăn. Loài quạ thông minh, lại háu ăn, nên chúng học rất chóng vánh. Ngoài việc dạy nói, anh còn dạy chúng điệu bộ biểu cảm như con người.
Theo anh Tuấn, không chỉ có tài học vẹt tiếng người, mà loài quạ còn có đặc tính thù dai. Sở dĩ anh phát hiện ra đặc tính đó, là một lần anh chuyển chuồng cho con Thiên. Lần đó, thấy chuồng chật, nên anh đóng một cái chuồng mới lớn hơn. Anh dỗ nó sang, nhưng nó không chịu. Anh Tuấn liền túm cổ cưỡng ép nó sang lồng mới.
Từ khi sang lồng mới, anh Tuấn thấy con Thiên thay tính đổi nết hẳn. Nó vẫn ăn, vẫn học nói, nhưng nó không còn thân thiện nữa. Hễ anh đưa tay bắt là nó mổ. Phải mất mấy tháng trời, chăm sóc chu đáo lắm, con Thiên mới tạm quên mối thù mà ông chủ cưỡng bức nó.
(Tin Sốc hay nhất tại Ditnhau18.com)