VN88 VN88

Phát hoảng khi chồng cũng muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ

Phat hoang khi chong cung muon di phau thuat tham my

Chồng tôi, vốn chẳng phải diễn viên, người mẫu, nói chung không có gì nổi bật và cũng không phải nhân vật của quần chúng, thế nhưng, chồng thích làm đẹp. Các cách làm đẹp của anh lại bắt chước kiểu của các ngôi sao. Chẳng hiểu anh xem ở đâu bên Hàn hay ở mình, có mấy anh chàng dáng cao, người chuẩn, thân hình cơ bắp, anh luôn luôn vỗ ngực tự cho mình chẳng thua kém gì họ. Chỉ có điều, khuôn mặt anh không được đẹp như người ta.

Rồi anh tặc lưỡi ‘họ thẩm mỹ cả ấy mà, nếu mà anh thẩm mỹ, anh chắc cũng làm diễn viên, siêu mẫu’. Nghe anh nói vậy, tôi thấy buồn cười vì lúc đầu chỉ tưởng anh nói vậy cho vui. Ai ngờ, sau này anh bị nhiễm hình ảnh của mấy tay diễn viên đó và bảo vợ là ‘anh có ý định thẩm mỹ em ạ’.

“Đàn bà thích làm đẹp là chuyện thường nhưng đàn ông thích làm đẹp dạng tô son, đánh phấn, thẩm mỹ thì quả thật phải xem lại.”

Tôi hoảng hồn, ‘cái gì, anh định đi thẩm mỹ cái gì. Đàn ông các anh cần gì phải thẩm mỹ mà thẩm mỹ cho ai nhìn. Đàn bà thẩm mỹ, nâng mũi gọt cằm còn được, đàn ông lại thích kiểu ấy, anh điên à’. Anh cười nhưng có vẻ nghiêm túc ‘anh nói thật đấy. Anh thấy cái mũi của mình chưa được cao, tẹt lắm. Nên anh sẽ chỉ làm cái mũi thôi, em chiều theo ý anh. Chồng em đẹp thì em tự hào, đi đâu cũng được ngợi ca. Người có dáng đẹp như anh không làm cho mình đẹp thì hơi phí. Biết đâu khi anh đẹp rồi, em sẽ được thơm lây’.

Trời ơi, thơm lây cái gì chứ. Tôi chẳng muốn chồng tôi đẹp nữa để gái theo, tôi cũng không muốn chồng tôi làm cái nghề gì mà thiên hạ đều biết. Anh chỉ là một tay kĩ sư của tôi, một người bình dân yêu vợ thương con là tôi được nhờ lắm rồi. Tôi không cần anh quá giàu sang, cuộc sống như hiện tại là sung túc, vậy tôi cho anh đi thẩm mỹ làm gì. Nói dại, nhỡ bị làm sao thì hối hận à.

Chồng động viên tôi hết lời, rồi ỉ ôi nài nỉ bao nhiêu ngày. Cuối cùng, người vợ như tôi phải nhún anh. Cho anh đi nâng mũi đúng là một quyết định nông nổi của tôi. Nhưng lại nghĩ, chắc cũng chẳng vấn đề gì, với cái mũi thì đơn giản, người ta làm đầy ra. Thế là, anh đương nhiên mang tiền đi nâng mũi. Về nhà anh ở nhà, nghỉ việc cả tuần và có một cái mũi công nhận là đẹp. Nhìn anh đẹp trai hơn bao nhiêu. Đúng là, khuôn mặt có thay đổi mỗi cái mũi mà thay đổi cả diện mạo con người. Tôi nhìn chồng còn thấy ưng, đừng nói là người khác.

Suốt ngày anh ngắm nghía cái mũi của mình trong gương và trầm trồ bảo ‘đấy, em thấy chưa, cho anh đi đúng là thượng sách, bây giờ em nhìn chồng em đẹp trai chưa’. Tôi lắc đầu ngao ngán, đàn ông gì mà lại thích làm đẹp như vậy nhỉ, có phải là người nổi tiếng, xuất hiện trước công chúng đâu mà làm đẹp làm gì. Biết vậy đấy nhưng mà tôi vẫn bị những lời nịnh nọt của chồng làm cho mê hoặc.

Từ hôm đó, chồng tôi khác hẳn. Anh ăn mặc bảnh bao, thích diện, còn xịt nước hoa. Tôi hơi hoảng tí nhưng mà nghĩ chồng thích vậy thì mặc anh. Có chút lo lo nhưng giờ anh cứ kiên định thì mình làm sao được. Thế là thôi đành, tôi để cho anh mặc sức, thích thể hiện thế nào thì thể hiện. Nhìn thì đúng là khác một trời một vực thật dù chỉ thẩm mỹ một cái mũi.

Nhưng khổ cái, mọi chuyện chưa dừng lại đó. Được nửa năm, anh bắt đầu đòi tôi cho đi gọt cằm. Anh bảo, đàn ông dâu quai nón như anh, giờ làm cái cằm nhọn như diễn viên Ấn thì đẹp phải biết. Anh phải có khuôn mặt như vậy và phen này, anh sẽ đi thi cái gì đó. Ví như đi thi Vietnam idol chẳng hạn. Vì thật ra, anh cũng có giọng hát, hát cũng khá là ổn. Tôi buồn vì suy nghĩ đó của chồng. Tôi chán luôn, anh mà đi độn cằm nữa thì nhìn khác gì mấy ông cằm nhọn hoắt trong thế giới người nổi tiếng. Anh cần gì như vậy, anh là người bình dân mà, có cần thiết phải thế không?

Cãi nhau bao nhiêu ngày, vợ chồng còn không nói chuyện với nhau. Thế mà chẳng hiểu thế nào, anh tự tiện lấy tiền đi thẩm mỹ viện, làm phăng cái cằm của mình đi, thành cái cằm nhọn. Tôi ức đến cổ mà không làm gì được anh. Trời ơi, có người chồng nào như vậy không. Chi phí chẳng rẻ gì, và anh cũng phải biết, mục đích của anh làm để làm gì chứ. Anh bảo đi thi, làm người nổi tiếng, anh mơ à. Nếu dễ vậy thì người ta nổi tiếng hết. Tôi chán nản với chồng, nhưng sự đã rồi, biết nói sao.

Tôi vốn không mê mấy vẻ đẹp nhân tạo của mấy anh trai Hàn thế mà giờ chồng tôi lại chơi tôi thế này. Nhìn chồng có đẹp đấy, nhưng nó không phải là tiêu chí của người phụ nữ bình dị như tôi. Tôi bắt đầu sợ vẻ đẹp nhân tạo này, sợ cái sở thích quái gở của chồng. Nhìn anh đúng là hơi có chút ‘đàn bà’, vì khuôn mặt chỉn chu, mũi cao, cằm nhọn, lại ăn diện bảnh bao, chẳng khác gì người đồng bóng. Lắm lúc tôi nói bóng nói gió anh, anh lại bực tức không thôi.

Chồng người ta đẹp tự nhiên không sao, chồng mình đi làm phẫu thuật, giờ cả làng biết, thiên hạ biết, họ chê bai rồi bĩu môi không hiểu chuyện gì xảy ra. Họ cười vào mặt gia đình mình, tôi còn lời nào để thanh minh với họ. Anh bảo đi thi, thi gì. Vẫn đi làm, nhưng soi gương suốt ngày, chải chuốt suốt ngày, còn tốn cả tiền trang hoàng cho hình thức để xứng với cái mũi và cái cằm. Nghĩ mà chán chồng kinh khủng.

Chồng thích phẫu thuật thẩm mỹ thì là chuyện của chồng, tôi không thích là chuyện của tôi, nhưng mà cản thì tôi không cản được. Nếu cứ cố, khéo vợ chồng bỏ nhau sớm muộn thôi. Nhìn chồng bây giờ đẹp đấy, nhưng vì ám ảnh chuyện anh thích thẩm mỹ này nọ mà tôi thấy gợn gợn người, chẳng thấy ra làm sao cả. Sợ lắm chồng ơi.

Xin chồng, nếu không dừng lại thì vợ chỉ còn cách bỏ chồng, sợ sống với người nhân tạo lắm rồi. Đừng làm vợ hoang mang nữa chồng nhé, vì chúng ta không phải người của công chúng. Cứ bình dị mà sống đi chồng.

(Vợ chồng)

VN88