Lúc tôi tỉnh dậy thì mẹ đã đưa tôi vô bệnh viện, bác sĩ nói tôi bị sốt cao thôi chứ không hề gì. Mẹ với đôi mắt tội lỗi nhìn tôi xót xa.
Khi được xuất viện, tôi bảo bà “con muốn gặp hắn!” “ai?” bà hỏi; “người ngủ với Mẹ khi ba đi vắng” “để làm gì?” tôi không tìm cho mình được một lý do chính đáng nên đành im lặng. “Con có biết tại sao con không cần đi làm không? vì ba con kiếm được rất nhiều tiền cho mẹ con mình không vất vả, nếu con nói với ba những chuyện xảy ra trong nhà hôm qua thì cuộc sống mẹ con mình sẽ không còn sung túc và nhàn rỗi mãi như bây giờ!”
“bù lại con được gì? được một người như Mẹ có phải vậy không?” “Không, còn sẽ được nhiều hơn thế nếu con muốn!” Tôi chua xót, hoá ra, Mẹ tôi đang làm một cuộc trao đổi. Nước mắt tôi dâng tràn, chảy mãi cho đến khi hình ảnh mẹ mờ dần.
1 tháng sau, Mẹ chính thức mang hắn về nhà dùng cơm tối, Hắn là người lịch thiệp, trẻ hơn Mẹ rất nhiều và lớn hơn tôi cũng khá. Hắn như một dấu gạch nối giữa tôi và Mẹ. Hắn rất chu đáo với tôi, nhưng cái chu đáo bề trên, có khoảng cách. Cái khoảng cách đó như một nam châm hút tôi vào quỹ đạo HẮN! Sau gần 3 tuần, tôi bắt đầu có cảm tình với hắn, và không còn tụ tập với bạn bè như xưa, tôi luôn quấn theo chân hắn và Mẹ. Tôi muốn hắn là của riêng tôi. Tôi chiếm thời gian của họ cố ý ngăn cản họ gần nhau cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Hôm ấy ba gọi điện báo tàu ba đã cặp bến, mai sẽ về nhà. Tôi toan tính cho mình và hắn một buổi hẹn hò chính thức, tôi hoan hởi đi chợ, rủ hắn tới nhà nấu cơm đón Me. Đi làm về; hắn vui vẻ nhận lời, tôi và hắn ở bên nhau thật trong sáng, trong sáng đến mức tôi phát điên. Những cú đụng chạm cố ý do tôi gây ra đều bị hắn phớt lơ! Cơm gần chuẩn bị xong thì tiếng lách cách mở cửa, hắn tưởng Mẹ về nên hoạt bát hẳn lên nhưng không, ba bỗng xuất hiện nơi cửa bếp làm hắn tái người, ba ngạc nhiên đến quên chào hỏi, tôi ôm chầm lấy ba – vị cứu tinh của đời tôi – hắn thừa thải đứng một góc, tôi kéo tay ba đến gần hắn và giới thiệu “ba ơi, đây là bạn trai của con”
– Chào cậu
– Dạ, chào ……. Bác
– Cậu tên gì?
– Dạ … Khoa
Ba quay qua tôi hỏi “các con quen nhau lâu chưa?” tôi nheo mắt nhìn hắn “bao lâu rồi anh?” hắn lấy lại vẻ tự chủ, nhanh nhẩu trả lời : Dạ gần một năm nhưng … Phương không cho con tới nhà …” Ba buông nhẹ “ thế à” và quay lưng lên lầu .
Vài phút sau Mẹ cũng về tới, khi thấy tôi và hắn gọi nhau “anh, em” bà quắt mắt nhìn, nhưng khi thấy ba, mẹ dịu dàng hỏi “cả nhà muốn mẹ ngạc nhiên hay sao mà không ai điện báo ba mới về?” Tôi thản nhiên nắm tay Khoa kéo lên lầu nhường Ba Mẹ một góc riêng tư. Khoa ríu chân đi theo tôi vào phòng, khép cửa lại, tôi hỏi hắn “lần đầu tiên gặp ba người yêu anh sợ không?” hắn trở về vị trí của mình “cám ơn Phương nhé” ; tôi tấn công tiếp “hồi nãy trước mặt ba, anh gọi em là gì?” … “Phương à, tôi nghĩ mình không nên …” “thôi được thế thì để em nói thật với ba” tôi lao ra khỏi phòng, hắn đuổi theo, kéo mạnh tôi trở về phòng:
– Em còn trong trắng lắm, đừng thương loại người như anh, hỏng một đời . Em biết gì về anh ngoài việc là người tình của Mẹ? Có lẽ chỉ có thế! Vậy có đáng cho em đổi tương lai mình không?
– Anh nói em nghe về anh đi
– Không gì để nói ngoài việc giỏi làm tình !!!!!!
– tại sao anh biết Mẹ?
– Anh biết cả Ba em, nhưng ông không nhớ anh mà thôi .
– Anh nói gì?
– Ba anh là phó đoàn, cấp dưới ba em, Ba mẹ em đến nhà anh chơi, và Mẹ em biết anh từ đó .
– Vậy anh học gì? làm gì?
– Anh đang theo thủy thủ quân nội địa, không làm được nhiều tiền như ba em, ba anh, nhưng có nhiều thời gian trên đất liền hơn .
“Này, hai đứa có ăn cùng ba mẹ không?”
Tôi nhìn hắn, hỏi gằn “anh muốn sao? muốn là bạn trai của em hay Mẹ?” “đến nước này, tùy Phương quyết định”
Cái vẻ cứng cỏi, bất cất của hắn làm tôi yếu lòng. Tôi hồ hởi nắm tay hắn đi xuống lầu .
“ Con đã sửa soạn tiệc cho ba mẹ, bây giờ xin phép ba mẹ cho chúng con đi chơi “
Ba nhìn hắn nghiêm khắc hỏi “mấy giờ cậu đưa em về? “
– Dạ khoảng 10 giờ ạ
– được , vậy hai đứa đi đi
Tôi nắm tay hắn đi ra, Mẹ không dám nhìn theo, nhưng tôi biết Mẹ rất khó chịu trong lòng.
*
* *
– Cưng của anh, ra đây anh khám coi có mất mát gì không?
Hạnh nũng nịu “sao lần này anh đi lâu thế, làm em khô héo cả rồi”
Ông Phong bế vợ lên phòng, mở va ly lấy một chai rượu nhỏ miệng hôn vợ, tay mở nắp “em uống chút này đi, anh sẽ cho em mây mưa cho tới lúc con về, anh mua rượu này ở bên Thái, họ nói, uống vô xung và khoẻ gấp trăm lần .
Hạnh ngoan ngoãn chìu chồng, quả nhiên, sau khi uống rượu cùng Phong, người Hạnh nóng ran, cô ham muốn chồng một cách lạ kỳ, Phong cũng không ngoại lệ, Ông xé toạt bộ đồ ngủ của vợ ra, ông ngấu nghiến ngoạm vú vợ, ông lần mò chim Hạnh và hùng hổ móc, Hạnh ríu người, dâm thủy tràn trề, bà cùng không vừa, quay người kiểu ngược xuôi, mút cu Phong tận tình…
Phong bỗng bật dậy, lấy vội trong va ly ra một hộp quà, ông thẩy cho vợ và nói, “miệng mút cu, tay mở quà. Quà cho em đền bù những lúc anh vắng nhà”
Hạnh hồ hởi mở, mắt bà sáng rực khi nhìn thấy con cu giả chồng tặng cho …..
Qua cặp môi điêu luyện, cu ông Phong muốn nổ tung trong miệng vợ, Nhưng Hạnh còn muốn phục vụ chồng nên không nhả ra, ông Phong nói: đưa anh con cu giả, anh cho em sướng.
Miệng nói, tay đẩy nhẹ con cu vô chim vợ, Hạnh oằn người rên sướng cùng từng cú đẩy của chồng, được một lúc, ông phong lấy cu ra khỏi miệng vợ, ông lật Hạnh theo thế bò, ông hùng hổ nhét cu giả vào lồn vợ, một tay bóp vú, một tay nhét cu mình vào đít Hạnh, ông biết, Hạnh sẽ điên lên vì sướng thế cho nên ông cứ thản nhiên thọc, đẩy, bóp mặc cho vợ rít, rên. Riêng Hạnh, dù ngoại tình đã nhiều, nhưng có lẽ, chỉ có lần này là toàn hảo, toàn hảo vì thuốc kích thích, vì đít, vú, chim đều làm việc!!!!
*
* *