Tự nhiên, tôi thấy nguyên cái quán bar tối sầm lại, những động tác ồn ào chung quanh từ từ chậm lại, làm như giây phút thời gian đã đứng yên. Trái tim tôi đập mạnh, tôi chớp mắt nhắm lại nửa giây rồi mở ra trở lại. Cái cử động vô tình của người con gái xa lạ đó đã làm tôi chợt nhớ tới một thế hệ khác…..
Và tôi đang ngồi ở bàn học trong thư viện. Thay vì trời đang tối, ánh nắng nóng nực của buổi trưa đang chiếu sáng qua các cửa sổ rộng rãi của ngôi trường đại học. Không khí thật im lặng ngoài những tiếng lật trang sách sột soạt. Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 12:30 trưa, sắp tới giờ có lớp.
– Anh làm gì mà trốn trong góc kẹt vậy? Giọng nói dễ thương lớ lớ nửa Nam, nửa Bắc của người con gái vang lên thật êm dịu đằng sau lưng tôi.
– “Hi” em, ồ đâu có gì đâu. Anh sắp có exam, vô đây ôn bài lại một tí thôi đó mà.
– Ôn bài hay ngủ trưa đó? — Lan Anh vừa cười vừa đưa cánh tay nhỏ bé ra đánh nhẹ lên vai tôi — thôi, không đùa với anh nữa đâu, em đi trước đây. Nhớ không được ngủ quên đó nha!
Nàng bỏ đi vô cái hành lang dài ở giữa mấy tủ kệ đựng sách, bước ra hướng cổng. Bất chợt nàng quay mặt lại nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực, ép cuốn tập vào mình. Khuôn mặt xinh xẻo đầy nhan sắc của nàng lúc ấy tươi rói. Nàng nhoẻn môi cười duyên, chưa bao giờ tôi được thấy một nụ cười xinh như vậy. Tôi toét miệng cười đáp lễ. Nàng đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc dài mịn mà sang một bên. Nàng quay gót bước đi. Tôi không còn tài nào ôn bài vở được nữa. Thân mình nhỏ nhắn, yểu điệu, hồn nhiên ấy đã in hẳn trong trí óc…..
– Mày có nghe tao nói gì không, hay đang nhìn con đào nào đó? Cái tiếng ồm ồm của thằng M. làm tôi giật mình tỉnh mộng.
– Whaaa..t? Oh, yes.
Tôi nâng ly rượu lên môi nếm một ngụm. Hương vị chua chát và khô đắng làm tôi thấy trong lòng cay đắng. Mới vài năm trôi qua thôi mà cảm như nguyên một thế kỷ. Tôi cầm cái ống hút nhỏ bằng plastic quấy mấy cục đá lạnh vòng vòng trong ly. Tiếng nhạc bên tai lại ru tôi trở về quá khứ …..
“And you are still with me, my love.”
“When I close my eyes.”
Sau khi thi bài xong, tôi đeo cái ba lô đầy sách vở chạy từ giảng đường này sang giảng đường nọ. Tôi bỗng chợt bắt gặp Lan Anh đứng đằng trước lớp với một chàng trai VN, đô con cao ráo bảnh bao, nhìn như “tài tử HK”. Nàng có vẻ hơi e thẹn khi thấy mặt tôi. Nàng lí nhí nói vài lời giới thiệu cho tôi biết “hắn” tên là Lâm. Lâm vừa bắt tay, vừa quắc mắt chiếu tướng nhìn tôi soi mói từ đầu tới chân. Tôi đáp lời bằng vài câu xã giao chào hỏi rồi bỏ đi tới lớp.
Chiều hôm đó, khi ngồi ở bàn ăn cafeteria với thằng bạn “tam cùng” (cùng ăn, cùng ngủ, cùng copy bài), tôi lại thấy Lan Anh ở ngoài chỗ đậu xe với Lâm. Hai người đi song song bước tới một chiếc xe BMW 525i mới toanh bóng loáng. Hắn mở cửa cho nàng bước lên xe. Chiếc xe rồ máy phóng “kít” thật lẹ ra khỏi sân trường, chạy vụt đi mất.
– Ai biểu mày đi mê gái đẹp làm chi. Đồ ngu, thất tình dài dài, con ạ.
Thằng bạn C3 của tôi cười hô hố, bàn tay vỗ đùi khoái chí. Tôi cúi mặt xuống bàn, im lặng không trả lời, mặc kệ để yên cho nó nói tiếp. Qua lời nó kể, tôi được biết thêm về tên Lâm. Nó học trước tôi và Lan Anh hơn 2 khoá. Lâm đã tốt nghiệp có bằng, nghe nói hắn đi làm ở một công ty lớn nào đó. Lâm thường ghé trở lại trường, đón nàng đi chơi.
– Mày là “ma mới”, mới transfer lên trường. Mày chưa biết đâu, con nhỏ đó rất là “thơm”, thằng nào ở đây cũng mê hết, không chỉ có thằng Lâm. Mày liệu thần hồn đó, canh chừng “đàn anh” thẻo dái mày bây giờ!
“Moi” đầu hàng trước khi ra trận? No way, not this boy. Từ lúc đó trở đi, tôi mở đầu một cuộc chiến dịch du kích lâu dài. Hắn có mặt thì mình “trốn”, còn khi hắn không có đó thì mình “tấn công”. Tôi để ý đến giờ giấc lớp học của nàng. Ngoài giờ học của tôi ra, nàng đi tới đâu là tôi có đó, vừa vác cặp táp giùm cho người đẹp, vừa cho mấy tên kia thấy mặt đối thủ mới nữa chứ. Lan Anh có thêm một chàng mới theo đuổi, lại càng thấy thích. Nàng cứ làm lơ như không có “cái đuôi” lết bên cạnh.
Quen nhau trong trường hơn được hai, ba tháng, hai đứa thành thân mật gần gũi với nhau hơn. Tôi và nàng bắt đầu đi chơi riêng ban tối. Lâm cũng không còn ghé lại trường nữa. Hình như hai người đã chia tay. Nhưng tôi tuyệt đối không hề đả động gì đến chuyện tình cảm giữa nàng và Lâm.
Tới một đêm cuối tuần kia, tôi và nàng tình cờ gặp lại Lâm ở một party. Hắn mời nàng ra sàn nhẩy. Nàng hơi ngượng ngập, quay mặt sang nhìn tôi hỏi ý kiến. Tôi mỉm cười “ga lăng” gật đầu. Nàng đứng dậy đi theo Lâm. Nhìn hai người quay cuồng lãng mạn trong điệu BeBop qua giọng hát ấm của Don Hồ, tôi cũng hơi thấy tức trong lòng. Tôi phải công nhận Lâm tiến bộ hơn hẳn tôi về cái chuyện nhẩy đầm, cua gái.
Sau bản nhạc Bebop là bản Rhumba. Lan Anh quay gót bước trở lại chỗ tôi đang ngồi cùng với thằng bạn và con bồ của nó. Lâm níu tay nàng lại, nói nhỏ với nàng vài câu gì đó. Hình như hắn muốn nhẩy tiếp. Lan Anh tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nàng đang giằng co với hắn. Thằng bạn của tôi quay sang nhìn tôi cau có thăm dò. Tôi đứng bật dậy đi ra sàn, cơn giận ghen tuông cháy nóng bỏng trong lòng đang dâng cao tới cổ. Lâm thấy tôi đành buông tay Lan Anh ra, hắn quay mặt bỏ đi phía khác. Các cặp khác trên sàn nhìn ba đứa tụi tôi chăm chú một cách tò mò. Tôi ôm nàng trong vòng tay, bình tĩnh “thả bộ” theo điệu nhạc như không có gì xẩy ra. Lan Anh vẫn im lặng, bước theo bước tôi dìu, khuôn mặt nàng đăm chiêu.