Rồi cuối cùng chiếc xe đã dừng trước cửa một căn nhà lầu hai tầng. Chị Tuyết nói đây là nhà của cậu tôi. Rồi đột nhiên một người đàn ông mở cửa nhà. Tôi nhận ngay đó là cậu tôi. Cậu tôi trông già đi rất nhiều. Mái tóc đã có phần bạc màu. Nhưng trên khuôn mặt ấy tôi còn nhận ra được vẻ hiền hoà và thân thiện của thưở nào. Tôi chạy vội đến ôm chầm lấy cậu mà lòng mừng rỡ vô cùng. Từ ngày cha mẹ tôi chết đi, chú và ông là hai người thân nhất còn lại bên tôi. Vì chú độc thân nên coi tôi như là con ruột của chú. Rồi cuối cùng cuộc gặp gỡ ngày đầu đã xong xuôi tốt đẹp. Trời lúc đó đã xế chiều, sau một buổi ăn chiều thân mật với cậu và chị Tuyết, tôi về căn phòng mới dọn mà lăn ra ngủ khì khì.
Không biết đã bao lâu, tôi cảm giác như có ai đang lay thức tôi dậy. Ráng mắt nhắm mắt mở, tôi thấy chị Tuyết đang dòm tôi mà miệng cười chủm chỉm thiệt có duyên. Tôi giật mình thức giấc. Trời ơi, đêm qua tôi có nằm mơ thiệt nhiều về chị Tuyết. Tôi mơ thấy tôi được chị yêu thương, rồi tôi được chị ôm ấp vào lòng tỏa hơi ấm hương nồng sang cho tôi. Lòng tôi rạo rực quá. Không biết chị Tuyết có nghe tôi nói mớ những lời tâm sự ôm ấp của tôi không? Tôi choàng dậy, bỡ ngỡ hỏi chị:
-Ủa chị Tuyết, có chuyện gì không?
Chị hiền hỏa cười mỉm chi nói với tôi:
-Cậu em tôi ơi, đã 10 giờ sáng rồi sao chưa chịu dậy nữa vậy? Chú Phúc đã đi làm sớm nên chú nhờ chị qua kêu thức em dậy đó! Lẹ lên, thức dậy tắm rửa ăn sáng xong chị chở em đi mua đồng phục cho trường mới rồi chị còn dẫn em đi tham quan khắp nơi nữa.
Tôi lí nhí dạ theo mà trăm điều ngổn ngang tơ lòng. Tại sao cậu tôi lại thân với chị Tuyết quá vậy? Rồi mình sao lại cứ tưởng tượng để mong chị Tuyết ôm ấp lấy mình?? Thừa hiểu trong lòng là sẽ không bao giờ có chuyện như vậy mà tôi vẫn không ngừng suy nghĩ đến nó. Thế rồi, sau khi súc miệng, đánh răng và tắm sáng xong, tôi theo chị đi ra trung tâm chợ để kiếm đồ ăn sáng. Aên xong, chị chở tôi lên một hãng bán quần áo khá xa nhà tôi để mua lấy đồng phục học sinh. Trên đường đi, chị Tuyết vui miệng kể về quan hệ giữa chị và cậu tôi và những gì cậu tôi an bày cho tôi trong thời gian tới. Chị kể rằng chị quen biết cậu tôi ngay từ ngày đầu khi đến Úc. Vì cùng là người Việt Nam nên cậu tôi và hai vợ chồng chị rất thân với nhau. Khi chồng chị qua đời, cậu tôi phụ giúp chị đủ chuyện về đám tang cũng như an ủi tinh thần cho chị. Quan hệ từ đó giữa hai người gần nhau hơn. Chị Tuyết hàng tuần vẫn thường qua dọn dẹp nhà cậu tôi, và bù lại, chú tôi cũng thường xuyên cắt cỏ và sửa những đồ điện bị hư trong nhà chị. Cậu tôi là một kỹ sư giỏi cho một hãng computer nổi tiếng nên rất giàu có. Năm nay cậu tôi đã ngoài năm mươi mấy gần sáu mươi, cái tuổi chuẩn bị hưởng tuổi già . Có thể nói bây giờ cậu tôi chỉ muốn sống trong tình gia đình, và mong tôi học hành đến nơi đến chốn là cậu đã mãn nguyện rồi. Một bên mất chồng, còn một bên cô hiu tuổi già nên họ đùm bọc nhau như hai chú cháu ruột thịt. Cậu tôi dự định cho tôi bắt đầu học lớp 10 bên đây để tôi thích nghi dần với những môn học bên đây và sang năm tới sẽ để tôi tự chọn những môn học mình thích cho hai năm VCE này.
Đến cái hãng đó, chúng tôi lựa chọn đồng phục xong cũng hơn một tiếng mấy đồng hồ. Khi ra về, chúng tôi lại gặp chuyện bất trắc. Trên đường ra carpark, có một gã da trắng xằng bậy đến chúng tôi và móc con dao nhọn hoắc chỉa về phía chúng tôi ra hiệu phải đưa túi tiền cho hắn. Vì đó là một con hẻm nhỏ vắng lặng nên ít người lui tới. Chị Tuyết hoảng hồn, tay lập cập đưa túi tiền cho nó còn tôi thì bất lực nhìn nó mà không biết phải làm gì. Thằng Úc rặc đó to con và đô lắm nên tôi có phần sợ cộng thêm tay gã lại có con dao sắc bén cứ chỉa về hướng tôi thì còn làm gì được nữa. Sau khi cầm lấy túi tiền, gã dòm ngó tới chị Tuyết mà đôi mắt cú vọ đó cứ ngó vào cặp ngực căng tròn của chị mà như thấy hết nhưng gì nằm sau lớp áo vải đó. Chị Tuyết sợ sệt lùi lại mấy bước cả thân mình chị rung lên vì sợ. Gã Úc ấy đột nhiên đưa cánh tay nhơ nhám của gã sờ lên cặp tuyết lê của chị Tuyết. Chị ấy giật nãy mình, nét mặt xanh xao và đầy vẻ sơ sệt cũng như phẫn uất. Lửa giận tôi bùng bùng nỗi lên, tôi bước đến dang tay trước người chị và chặn lại thằng Úc đô con kia. Gã Úc thấy có người ngăn chặn nên nóng giận xô mạnh tôi ra một bên. Sức gã đó quả là mạnh như trâu nên tôi bị bắn vô bức tường một cái ‘rầm’ mà toàn thân đau nhức. Tôi đã nóng giận thiệt sự. Tôi quyết không cho gã đụng tới người chị Tuyết và cũng quyết trả thù mối nhục vừa qua, tôi phóng người đến đấm một quyền thôi sơn lên mặt hắn. ‘Bình’ cú đấm ấy đã làm hắn xiển tản và chân đứng không vững. Một chiếc răng rơi ra từ miệng gã. Gã Úc rầm to lên một cái tay phải dùng dao đâm loạn xạ lên người tôi. Tôi cố gắng dùng những thế tránh né học được ở võ Tây Sơn Nhạn mà lách né luôn hồi. Những bài bản học suốt sáu năm qua bây giờ đã phát hiệu quả. Càng đánh gã Úc càng mệt nhào mà cứ vẫn đâm vào khoảng không khí. Tức mình, gã quay sang phía chị Tuyết mà dùng dao thọc mạnh hướng về chị. Chị Tuyết hoảng hồn và la lên:
-Trời ơi!
Trong tình thế hiểm nghèo ấy, tôi bất chấp nguy hiểm phóng đến trước người chị, ngăn chặn mũi dao nhọn hoắc kia cứ lao vung vút đến. Bên hông tôi đột nhiên nhói đau dữ dội. Lưỡi đao vô tình ấy đã xuyên ngang bên hông tôi và máu tươi đã lả tả trào ra. Trong trí óc tôi bùng ra một tia ý nghĩ, ‘ráng lên Cường, mày không thể gục được, mày gục xuống là chị Tuyết sẽ bị hãm hiếp’.Tôi rú lên môt tiếng vang dội, cơ thể tôi nhấc lên, phóng một cú phi cước, tuyệt kỹ mà tôi rèn luyện suốt những ngày, tháng dài, đá vào mang tai của gã Úc kia. ‘Bầm, Rầm’ gã Úc ấy bị gục vì cú đá hết sức mình của tôi và tôi cũng rơi xuống cái ‘ịch’ và ngất đi trong một nụ cười héo hắt.
*
* *
Trong cơn mê, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng xe cứu thương, tiếng chị Tuyết khóc nức nở và tiếng nghẹn ngào của cậu tôi. Rồi tôi lại mơ đi… Khi tôi tỉnh dậy, thấy chung quanh là một màn đêm dày đặc, rồi mũi tôi hữi được một mùi hương quen thuộc. Dòm qua bên phải, tôi thấy chị Tuyết đang ngủ gục bên giường tôi. Có lẽ chị đã ở đây lâu quá nên nét mặt chị bơ phờ hẳn đi. Dòm chị Tuyết ngủ, tôi thấy chị đẹp vô cùng. Nét đẹp sắc sảo mặn mà của chị tạo lộ nét tuyệt vời của người phụ nữ thời nay. Chị có khuôn mặt đầy đặn và đôi lông mày lá liễu tạo ra một nét xuân sơn ảo mộng. Làn da của chị trắng mịn như tên của chị và mái tóc mượt mà và pha lẫn với nhuộm vàng óng ánh trông chị Tuyết thật diễm tuyệt. Tôi khẽ lay động mà toàn thân đau nhức. Chị Tuyết chợt thấc giấc. Có lẽ chị nhạy cảm có người lay động nên tỉnh lại. Thấy tôi đang ngồi dậy, nét mặt chị lộ vẻ hân hoan. Chị nói với giọng thật truyền cảm:
-Em Cường! Em tỉnh rồi hả? Ôi em đã ngủ hơn suốt ba ngày ba đêm rồi đó. Em làm chị và chú Phúc lo lắng quá!