Có một hôm đi đường tự nhiên bắt gặp Thu, tôi quay xe lại trò truyện, và tôi để ý thấy trên xe dạp của Thu lủng lẳng vài cái lọ đựng một thứ nước gì đó đen đen, tôi hỏi thì Thu cũng chỉ trả lời qua loa là nước cất gì đó mang lên cho ông nội. Những lúc đó tôi muốn nói nhiều hơn với Thu, nhưng chả hiểu sao tôi lại khó nói lên lời, cứ như có ai đó chặn họng mình vậy. Đột nhiên sau hôm đó tôi không còn gặp Thu ngồi đó nữa, quán truyện vẫn vậy, vẫn là bà chủ quán beo béo với đứa con gái cũng béo như bà, tôi thấy chán nản vô cùng, vẫn là mấy cuốn truyện đó mà khi đọc chả còn cảm hứng, cứ như thể có cái gì đó mất đi vậy, tôi vẫn ra đọc truyện, nhưng chả thấy Thu đâu, số lần tôi ra đó cũng vì thế mà thưa dần.
Những lúc chán nản tôi lại tìm đến chơi game, những lúc đó tôi mới thấy có cảm giác đỡ đi phần nào, quả thật tập trung làm một việc gì đó khiến mình không còn để ý đến những chuyện xung quanh là đúng, dần dà tôi trở lên nghiện game, bởi cứ rời được một lúc là tôi lại nhớ đến Thu, chả thể quên được bóng dáng mảnh mai cao gầy của cô bé ngày nào. Với tôi, game như một liều thuốc an thần vậy, những cuộc chiến, những thử thách mới đặt ra khiến tôi hào hứng hơn, những chiến thuật, chiến lược, rồi những kĩ năng chơi game, càng tìm hiểu sâu tôi càng cuốn hút mình sâu hơn nữa, tôi nghĩ có lẽ mình đã quên được Thu
Nhưng không, chả hiểu sao vào một ngày nắng hè oi ả, tôi đạp xe từ trường về nhà như mọi hôm, nhưng hôm đó khác mọi ngày. Tôi đạp xe lững thững sau buổi học mệt mỏi, trước mặt tôi lại hiện ra một bóng ao trắng gầy guộc mảnh mai. Thu? Phải chăng mình nhìn nhầm, tôi nhìn kĩ lại lần nữa và chợt thấy sững sờ, tôi ú ớ với hàng loạt câu hỏi
– Thu? Em đấy à? Trời ạ sao trời nắng thế này mà đi bộ đi đâu vậy? Dạo này em sao rồi?
– Ui may quá gặp anh ở đây, xe em bị hỏng, đèo em đến trường được không? Trời ơi muộn học mất
– Ừ lên đây em, dạo này sao anh không còn gặp em nữa vậy, đi đâu mất mặt làm anh ngồi đọc truyện chả có cảm hứng gì cả
Thu ngồi sau xe tôi, em vẫn vậy, cái cặp đen có hình đôi heo một đen một trắng, ôi vẫn cái áo nịt ngực màu đen nổi lên sau làn áo trắng, có lẽ em thích màu đen, hay em cũng là một kẻ cô độc như tôi, sống khép kín và tự an ủi ‘một mình là sức mạnh, cô đơn là hạnh phúc’, giọng nói em vẫn nhỏ nhẹ ấm áp như ngày xưa và nó vẫn làm tôi xao xuyến
– Xe em bị hỏng giữa đường à, híc xui quá ha, dạo này em ít đọc truyện lắm, anh không gặp em là đúng rồi, em toàn thuê truyện về nhà đọc à, giờ ít khi ra đó, anh vẫn ra đó đọc à
– Ừm, đọc truyện ngoài quán cũng thú vị lắm đó, nhớ ngày trước vừa đọc vừa coi phim, thật là buồn cười, à mà xe em hỏng thế thì chiều lấy gì mà về đây, hay chiều anh đón em nhá, mấy giờ tan học
– Thôi chiều em nhờ con bạn lai về cũng được mà, phiền anh chết
– Em buồn cười ghê, chả phiền hà gì đâu, thế anh muốn được phiền hà như vậy có được không?
– Thôi, anh kì ghê
– Chiều mầy giờ về để anh còn đến đón
– Thôi chiều năm giờ em mới về anh đừng đợi em
Đúng là con gái nói không là có, đúng hẹn năm giờ chiều tôi đứng đợi Thu ở trước cổng trường học, trường còn có vài mống lác đác thì mới thấy Thu và cô bạn đi ra khỏi cổng, con gái đúng là chúa lề mề. Cô bạn của Thu cũng thuộc loại có ngoại hình khá, rất ưa nhìn, mũi cao, mắt bồ câu đen láy,tóc ép nhuộm hồng ánh, đặc biệt tôi để ý cặp môi chúm chím như trái dâu, từ em tôi thấy loáng thoáng một vẻ gì đó mang đậm chất cá tính đường phố, loại con gái kiểu hay ngồi uống rượu mực bên hè phố, sẵn sàng lấy chai đập nhau nếu có thằng thích gây sự.Theo kinh nghiệm của tôi thì kiểu con gái như vậy rất dễ tính, muốn là được, nhưng phải làm cho cô nàng thích thì mới ok được, sống bản lĩnh và quyết đoán thì tôi tin chắc em này cũng thích một kiểu người đàn ông nam tính dám chơi dám chịu, chuyện này không khó lắm, nhưng phải từ từ mới thành công được