Có ai lấy vợ lại không muốn được vợ cưng nựng, có ai lấy vợ mà không muốn vợ mình hết lòng vì mình? Xin thưa, chẳng có ông nào không muốn. Nếu mà không muốn thì chắc có vấn đề hoặc là chẳng yêu thương gì vợ hoặc là đã có người khác chiều mình hơn cả vợ. Nhưng mà cái mức độ chiều nó cũng cần có giới hạn, cái này chắc các bà vợ hiểu. Chiều lắm đàn ông sinh hư.
Nhưng, đáp lại tấm lòng của các bà vợ, các đức ông chồng cũng cần biết, vợ mình muốn gì. Đàn bà yêu bằng tai, thế nên, đàn ông hãy dựa vào điểm này mà cho đàn bà được phen mát tai, mát mặt, được phen sung sướng vì có chồng lúc nào cũng tâng bốc mình dù chỉ là… tâng bốc nhé!
Trước giờ, bà con lối xóm, bạn bè đều bảo tôi là kẻ khua môi múa mép. Số là, mỗi lần cất lên lời là tôi bắt đầu kiểu rất hào hứng khen ngợi người xung quanh. Thật ra, có những câu khen cũng chỉ để làm vừa lòng người khác chứ thực tình không phải như vậy. Nhưng mà tôi xét thấy, chẳng có hại gì cả, những lời khen ấy dù chẳng phải thật lòng nhưng lại khiến người khác được vui và tự tin hơn, tôi thấy rất có ích.
“Người ta bảo, đàn bà ưa nịnh, vậy thì tội gì cánh đàn ông không nịnh vợ để được lòng vợ, được vợ yêu thương, chiều chuộng và chăm sóc.”
Có chị hàng xóm, cũng gọi là chị nhưng hơn tôi cả gần 2 chục tuổi rồi. Chị ấy dù có cháu ngoại nhưng lại rất thích diện. Thế nên, mỗi lần đi ra ngoài là chị ấy lại khoác lên mình một bộ đồ thật là khác lạ, tất nhiên là có hơi lệch lạc so với tuổi. Nhưng nhận thấy chị này rất thích như thế và cũng biết, dù có ai chê bai cũng chỉ khiến chị ấy phiền lòng, suy nghĩ, rồi hỏi đi hỏi lại hết người này đến người kia, để biết chính xác là bộ váy ấy có đẹp không. Dù là phán thế nào thì cuối cùng chị ấy cũng vẫn mặc, vẫn phô ra đường. Vì chị đã thích thì không ai cản được. Nên lần nào gặp tôi chị ấy cũng hỏi câu hỏi giống như hỏi bao nhiêu người khác. Tôi thấy chị có vẻ thích nhận được một lời khen hơn, tôi đã khen chị hết lời thế này. “Trời ạ, em chưa thấy người nào tầm tuổi chị mà lại đẹp đằm thắm như thế. Chị ăn mặc thật là sang chảnh, nhìn trẻ ra chục tuổi ấy. Chị cứ phát huy nhé”. Thấy gương mặt chị ấy rạng rỡ, thần kinh không còn căng thẳng, nhìn có vẻ rất vui vẻ, tôi cũng cảm thấy vui lây. Thôi thì dù là lời nói không thật lòng, lời khen ngợi chỉ mang tính chất động viên, tôi cũng cảm thấy thật vui thay cho chị.
Sau lần ấy tôi càng nghĩ, đàn bà thích được đàn ông khen, thích được đàn ông nịnh. Vậy có mất gì câu nịnh vợ mà tôi lại không tìm cách nịnh cho vợ mình cũng được vui như người ta. Ra ngoài tự tin là một điểm mạnh với tất cả mọi người, nhất là những người cần có công việc giao tiếp.
Cũng chính từ đó, tôi được mệnh danh là ông chồng dẻo mỏ, chỉ thích nịnh vợ. Được cái, tôi nịnh không kệch cỡm, nịnh khiến vợ vui và hài lòng. Mỗi lần vợ nấu ăn, tôi đều nói rất khéo thế này ’em nấu món này ngon gần bằng đầu bếp chuyên nghiệp đấy. Có khi chồng phải đầu tư cho em đi thi master chef (vua đầu bếp), anh chắc là em sẽ ẵm giải’. Nhìn vợ cười sung sướng, tôi thấy vui trong lòng. Tôi bảo, lần sau anh muốn ăn món này, món kia, thế là vợ hào hứng lắm, bảo nhất định sẽ nấu theo tiêu chuẩn của chồng. Đấy, có phải là tôi đã rất khôn khi nịnh vợ không. Và cũng vì vậy, mỗi lần về nhà chồng, vợ rất săm sắn vào bếp, nấu nấu nướng nướng, thể hiện cho cả nhà chồng thấy. Dù không phải quá xuất chúng như lời tôi khen nhưng sự cố gắng và nỗ lực của vợ, cộng với lời động viên của chồng khiến vợ hào hứng, vui vẻ khi ở nhà chồng, vào bếp cùng mẹ chồng. Chiêu này có được không?
Tôi hay nói kiểu này ‘hôm nay vợ anh đẹp quá, ăn mặc gì mà đẹp thế cơ chứ? Hóa ra anh lấy được cô vợ đẹp thế này. Vợ phải phát huy nhé, anh đi bên vợ cũng được thơm lây’. Tất nhiên, không phải cái gì cũng khen ngợi, có những thứ kệch cỡm, không vừa mắt, tôi sẽ khéo léo chê bai. Tôi cũng góp ý nhẹ nhàng ‘giá như vợ thay bộ váy ngắn này bằng chiếc váy ôm sát và dài hơn thì chân vợ anh sẽ như chân người mẫu’. Thế là vợ vui lắm, thoải mái đổi trang phục mà không hề suy nghĩ gì, rất vui vẻ khoe với chồng. Cái cảm giác của vợ cũng khiến tôi cảm thấy vui lắm, vợ chồng hòa thuận bên nhau.
Tất nhiên, không phải lời nói nịnh hót lúc nào cũng là hay, lúc nào cũng là đáng khen. Nhưng một người chồng nịnh vợ, khen vợ thì chẳng có ai có thể có lý do trách cứ cả. Đàn ông khôn là phải biết nịnh vợ, mất gì vài câu nịnh đâu mà không khéo mồm để vợ được lên mây.
Có lần tôi mua hoa hồng, tặng bánh gato, tặng đủ thứ quần áo mà vợ thích nhân dịp sinh nhật vợ, vợ tôi vui lắm, tôi cũng hài lòng. Có gì mà khôngđược chứ, chuyện đó có ảnh hưởng đến ai. Ai cũng vui. Với lại thiết nghĩ, phụ nữ nên được đàn ông đối xử như vậy, nên được chồng tặng hoa, quà và nói lời hay ý đẹp.
Rồi vợ sẽ vui vẻ phục vụ, làm ăn, thậm chí là chiều mình, chiều theo mọi sở thích của chồng. Anh bạn tôi bảo, nịnh vậy người khác nghe thấy họ cười cho. Tôi cười lại, ‘vợ mình mình nịnh, mắc mớ gì ai’. Đúng vậy, nếu là vợ tôi thì tôi tha hồ nịnh, ai nói gì thì mặc họ, tôi chẳng bận tâm. Chỉ cần vợ tôi vui là được.
(Vợ chồng)