Cô Bảy bước vào nhà thấy ông Cả đang nằm võng ngái khò khò, cô không dám kêu, nhìn xuống phía dưới cô chợt đỏ mặt, máu chảy rần rần, trong chiếc quần tiều ông Cả đang dựng cột cờ. Cô Bảy đứng chết trân, miệng há hốc, cô thụt lùi ra cửa, rồi mới xoay mình đi ra sau hè. Trời mẹ ơi, “nó” bự quá cở thợ mộc-vừa nghỉ cô vừa thở hổn hển. Cô thèm uống một ngụm nước mưa đễ dằn sự thèm muốn đang đang chảy rần rần trong cơ thễ. Cầm cái gáo, chồm vào trong lu vói múc nước, cô thấy có cái gì lấp lánh theo làn nước, hình như là chiếc bông tai. Cô chồm tới một chút nữa đễ nhìn cho rỏ hơn, đúng là chiếc bông tai, chắc con Hường làm rớt, vừa nghỉ cô vừa vói cánh tay trái vào lượm chiếc bông. Bất chợt cô nghe một tiếng soạt, phần hạ thễ mát lạnh, chưa kịp phản ứng hai chân cô đả bị giở hỏng lên khỏi mặt đất, cả người cô bị đảy chồm về phía trước, đầu chúi xuống nước, cô Bảy chới với đưa hai tay cố bám vào thành lu trơn nhớt, ngóc đầu lên đễ thở. Chưa kịp định thần, hai chân đã bị dang rộng ra, một thân người chắn ngay giữa. Cô cảm thấy có một vật gì đang chỏi chỏi vào lồn tìm cách chui vô, chòi chòi hai chân cô Bảy cố khép cẳng lại nhưng mà sao được khi bị cả một thân người chận ngang. Tuyệt vọng cô Bảy chưa biết phải làm sao thì cả thân hình bị đảy chồm về phía trước, lồn cô đả bị nông chặc cứng, một cảm giác tê rần loang khắp người.
Thúc được con cặc vào lồn con Bảy xong ông Cả ngưng lại. Con cặc ông nổi tiếng bự nhất làng, ông không muốn làm đau con Bảy cho cuộc chơi mất vui. Ô?g nhấp nhấp nhè nhẹ cho lồn con Bảy quen dần với kích thước quá khổ của ông, rồi ông mới dần dần tăng tốc độ và cường độ của từng cái nắc. Hai tay giở hỏng hai chân con Bảy, ông nắc từng cái một, cái nào đáng đồng tiền cái đó. Ông Bảy thấy mình giống như đang đẩy chiếc xe cút-kít. Mỗi cái nắc, đít lu lắc lư gỏ xuống nền gạch Tàu nghe cồm cộp, thêm vào cái vách lá kẻo kẹt và tiếng rên ư ử của con Bảy tạo thành một điệu nhạc vui tay giữa buổi trưa vắng lặng.
Chàng lừa thiếp đang cơn bất ý
Đem tốt đầu dú dí vô cung.
Tình…tang………Tình…tang…Điệu đàn thiếu nhịp.
Tắm xong, đang ngồi chải tóc, nghe tiếng con nhỏ ở bước vô nhà, cô Ba Chằng quay mặt ra hỏi đổng:
– Có đòi được tiền không ?
Con Tư Lùn ấp a ấp úng:
– Dạ…dạ…
Cô Ba xoay hẳn người lại, la lớn:
– Dạ dạ cái gì ? Không đòi được hả ? Đồ vô tích sự, có chút chuyện mà làm cũng không xong.
– Dạ. Con gặp được nó, nó nói có đủ tiền để trả cô, nhưng mà nó…nó …làm kỳ quá cô ơi.
– Nó làm gì mày mà kỳ, nói tao nghe coi.
Con Tư Lùn nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, mặt đỏ bừng, nói không ra tiếng, nó ấp úng rồi quay mặt chạy ra sau bếp.
Cô Ba Chằng định gọi giựt lại, hỏi cho ra lẻ, nhưng nghỉ sao lại thôi. Cô Ba nhất định phải đi gặp mặt cho được thằng chết bầm đó, đòi tiền và hỏi cho ra lẻ nó đả làm gì con nhỏ ở của cô. Cô Ba Chằng chuyên nghề cho vay lấy lãi, nổi tiếng hung dữ nhất vùng, thằng này chắc ăn gan cọp sao mà dám giởn mặt với cô.
Nhà của thằng chết bầm ở trơ trọi một mình giáp rừng, ít người qua lại. Cô Ba tới nơi thì trời đả về chiều, bóng đêm đang dần phủ nếp thanh bình của làng quê miền Nam, mọi nhà đang quay quần bên mâm cơm, sum hợp, nghỉ ngơi sau một ngày đồng án mệt nhọc.
Cô Ba đập cửa nhiều lần mới nghe được tiếng thiều thào của nó, thằng này cọp ăn ba ngày cũng chưa hết hôm nay sao lại thiều thào vậy cà, cô Ba ngẫm nghỉ.
– A…a…i đ…đ…ó ?
– Cô Ba nè, tao đến lấy tiền.
– Dạ…dạ…Cô đợi tui một chút.
– … …
– Sao lâu quá vậy mậy, mở cửa tao vô lấy tiền cho sớm, chiều tối rồi.
– Dạ dạ …Cọc tiền tui đễ ở trên bàn. Hôm qua đi giăng câu về rồi bị trúng gió, bây giờ không lết xuống đất nổi cô Ba ơi. Tui biễu con Tư Lùn chui vô lấy, mà nó hỏng chịu chui.
Có chui vô lấy tiền thôi mà nó không chịu rồi về nói dóc với tao, chút về phải oánh nó một trận chừa cái thói ỏnh ẻo đó mới được, cô Ba nghỉ như vậy.
– Chui ở đâu mậy, chỉ tao vô lấy cho lẹ.
– Dạ, cô nhìn xuống bên tay trái đó.