VN88 VN88

Nhanh lên chị không chờ được nữa đâu

Tôi chạy thẳng vào phòng chị. Nhà không có ai, chị Hà thì đang loay hoay với cái đèn bàn cứ lúc tắt lúc sáng.
– Cứ cái lúc cần thì ba hồi tắt ba hồi sáng, bực mình ghê!
– Chị để em tháo ra coi lại cái công tắc, sửa chút xíu là xong chớ gì!

Khó khăn gì với tôi ba cái lẻ tẻ này, tôi tự tin xoay tournevis mở cái đế đèn ra. Nhưng sự đời đâu có đơn giản thế, cái hơi thở thơm tho ngọt ngào kia đang vào tai vào mặt tôi. Vâng, chị đang ngồi kế bên tôi xem tôi sửa cái đèn bàn, còn tôi thì lại không thể tập trung vào cái đèn bàn mà là vào bờ ngực trắng ngần của chị lộ ra sau cái cổ áo rộng của chính chiếc váy ngắn mỗi sáng làm tôi chết giấc. Đôi vú ấy nằm sát vai tôi ở một khoảng cách mà chỉ cần thở mạnh là khoảng cách ấy sẽ trở thành con số âm. Chưa hết, đùi tôi đang phải cố gắng để không run rẩy khi nó đang nhận được một cảm giác mát lạnh từ đùi chị. Tôi len lén nhìn xuống, cặp đùi đẹp và gần qúa. Cặp đùi ấy chỉ được tà váy che có chút xíu cái chỗ mà tôi ngay cả trong mơ cũng chỉ đoán mò mà thôi. Là hàng xóm, biết nhau từ nhỏ, chị vẫn cứ xem tôi con nít như ngày nào, vì vậy chị rất thoải mái trong cách ăn mặc. Và tôi thì cũng chẳng hơn gì, ở nhà thì ở trần, đánh có cái quần soọc cũng mỏng te, bây giờ mới thấy khổ. Dương vật tôi cứng ngắt, chỏi cái đầu tròn tròn vào quần tôi, và như vậy, hình dạng cú nó thấy rất rõ từ bên ngoài. Tôi biết chị đã nhìn thấy, và có lẽ vì vậy, hơi thở kia ngày càng mạnh hơn, ấm hơn, thơm hơn. Còn tôi thì dù đã nín nở nhưng đầu vú kia đã bắt đầu nhè nhẹ âu yếm vai tôi. Tay tôi run lên bần bật, chiếc tournevis không còn nghe lời tôi nữa mà lại nhảy lên, văng ra rơi vào lòng tôi. Tất nhiên nó không rơi xuống đất vì “cái kia” đã giữ nó lại. Chị nhặt chiếc tournevis cho tôi và không sao tránh khỏi sự đụng chạm. Chị thoáng ngạc nhiên:
– Sao cái này cứng ngắt vậy, cưng?
Mặt tôi đỏ như gấc, tôi lí nhí:
– Em xin lỗi, nhưng chị đẹp qúa.
Mặt chị cũng đỏ:
– Lỗi gì em! Tournevis nè!

Và thay vì đặt chiếc tournevis lên bàn thì chị lại làm văng chiếc tournevis về bên kia. Tôi biết, chị cũng đang thật bối rối vì cái dương vật mất dạy của tôi. Tôi đâu có sai bảo được nó. Chị Hà nhoài người cố với cái tournevis, và trời ơi, chiếc váy ngắn kéo lên một khoảng xa để lộ cho tôi thấy toàn bộ cặp đùi, chiếc nơ, cái quần xì líp trắng nhỏ xíu, mỏng tanh, và cả khoảng lông đen mượt ẩn hiện dưới lớp vải trắng đó. Chị đưa cho tôi chiếc tournevis.

Tôi cầm lấy một cách vô thức, chiếc tournevis có tiếp tục được đặt vào con ốc ở chiếc đèn bàn không thì tôi không biết, nhưng tôi biết có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cái chỗ đang cương cứng như sắp nổ tung của tôi. Chị thở nhẹ vào tai tôi:
– Cường ơi, cởi cái quần này ra cho chị xem chút đi, hôm nay không có ai ở nhà đâu. Chị Hương và chị Trang đi cắm trại với bạn ở Mũi Né, hai ba bữa mới về. Hồi nào giờ, chỉ nghe nói chứ có thấy cái này hồi nào đâu, nghe Cường!

Cái mông tôi tự nó nhớm lên cho bàn tay chị kéo nhẹ chiếc quần. Phía dưới thì trơn tru nhưng phía trên thì vướng lại. Bàn tay nhỏ nhắn kia nhẹ nhàng đè dương vật của tôi xuống. Chiếc quần đùi trội tuột đi. Tôi hoàn toàn trần truồng trước mặt người con gái, vươn thẳng lên từ đám lông rậm, dương vật của tôi háo hức không như chủ của nó đã gần như dành toàn bộ hệ thống thần kinh cho một thế giới khác. Một cảm giác lâng lâng, chị nâng niu. Nhè nhẹ ve vuốt dương vật của tôi lúc này đang rỉ ra chất nước trơn trơn, trong suốt. Ngón tay nhỏ nhắn mát rượi của chị đang nghịch ngợm sự trơn trợt đó ngay trên đầu dương vật của tôi. Tôi rùng mình, ngón tay ấy lập tức rời ra và chuyện sang đôi ngọc hành. Đôi mắt chị không chớp, chị thở mạnh, mặt chị đỏ bừng, không phải cái đỏ của sự thẹn thùng mà là của lửa. Tôi run run nhấc nhẹ tà váy của chị, những mong tìm thấy dù là mờ mờ cái khoảng lông đen mượt. Nhưng tôi đã nhìn thấy không phải mờ mờ mà là rất rõ cái khoảng lông mà tôi chờ đợi. Tôi còn thấy rõ cả cái cửa hồng hồng giữ khoảng lông khi đôi chân chị lúc này đã mở rộng. Bởi sự mờ ảo của cái quần xì líp đã được thấm đẫm chất nước trong suốt tuôn ra từ cái cửa đó, cửa âm đạo – tôi nghe người ta gọi như vậy. Rời đôi ngọc hành của tôi, chị kéo tuột chiếc áo qua đầu:
– Chị xấu lắm, đừng nhìn chị chằm chằm như thế. Bộ em chưa thấy con gái ở truồng bao giờ sao?
– Con gái nhỏ xíu, trong xóm thiếu gì, nhưng lớn như chị, em chưa thấy bao giờ. Mà sao chị đẹp qúa vậy. Em thích nhìn chị ở truồng như vậy hoài.

VN88

Viết một bình luận