Học bổng quá ít ỏi, không đủ tiêu. Thành ra ngoài giờ học, tôi xoay đủ mọi nghề kiếm miếng ăn. Từ cộng tác viên báo chí cho mấy tờ Việt ngữ đến đứng bán hàng thuê ngoài chợ trời, việc gì tôi cũng làm. Sau cùng tôi chuyển sang nghề “ gõ đầu trẻ “. Nói thế cho oai chứ thực ra là đi làm gia sư cho con người ta. Việc này xem ra là hợp với tôi nhất. Đối tượng thông thường là các em Việt kiều, các môn cần dạy là Toán, Vật lý, Văn học… Đại khái yêu cầu môn nào thì tôi dạy môn ấy.
Tôi đăng một mẫu quảng cáo nhỏ kèm số phone liên hệ trên tờ Quê hương. Hai ngày sau, vào chừng 8 giờ tối, khi tôi đang è cổ ra húp mì tôm thì chuông điện thoại reng.
– Em là Nguyên đấy hả ?
Tiếng một người đàn bà.
– Dạ thưa, phải ạ. Chị có điều chi xin cứ nói.
– Chị là Hoa. Chị đang tìm gia sư dạy mấy môn cho con bé ở nhà ấy mà.
– Dạ.
– Thế chừng 5 giờ chiều mai em rảnh không ? Nếu rảnh thì đến chổ chị rồi xem sách vở em nó, thời gian học, tiền bạc ra làm sao…
– Dạ, mai em rảnh. Thế em đến vào 5 giờ chiều chị nhé. Chị cho em địa chỉ luôn chị nhé !
– Em biết cái chổ đài truyền hình Świata không nào ?
– Dạ thưa, em biết.
– Thế này nhé. Em cứ đến đấy, rồi phone cho chị theo số máy mà chị đang gọi cho em. Nhà chị gần ngay đó, chị ra đón.
– Dạ, em cám ơn chị lắm ạ. Hẹn gặp chị ngày mai nhé.
– Ừ, chào em.
Tôi chưa từng trễ hẹn với ai bao giờ. Đúng 5 giờ, tôi đã đứng trước trụ sở của đài truyền hình Świata. Tôi rút phone ra toan gọi cho chị Hoa.
– Nguyên ! Chị Hoa đây này.
Tôi giật thột và quay lưng lại. Trước mặt tôi là một người thiếu phụ hết sức khả ái. Dường như chị đã đứng đó tự bao giờ rồi. Chị cười rất tươi và nhìn tôi thân thiện, hệt như chúng tôi đã thân thiết nhau từ rồi lâu và đây là dịp hội ngộ đầy bất ngờ thú vị.
– Dạ, em chào chị.
Tôi bối rối quá. Định đưa tay ra bắt tay chị. Nhưng người Việt mình đâu có ai làm thế. Nên tôi trân ra, gần như đứng nghiêm. Chắc là trông điệu bộ tôi lúc ấy buồn cười lắm.
– Đi theo chị.
Chị Hoa nói rồi rảo bước. Chị đi chầm chậm để chờ tôi. Hai chúng tôi đi cạnh nhau. Qua một con đường nhỏ là chúng tôi đã đến căn chung cư, nơi mà mẹ con chị ở. Nhà chị trên tầng 2.
Vừa mở cửa, chị đã kêu :
– Vân ơi, ra chào thầy này con !
Một cô bé rất xinh, tầm 8 tuổi bẽn lẽn bước ra, lý nhí nói với tôi bằng một thứ tiếng Việt trọ trẹ :
– Dạ, con chào thầy.
Tôi xoa đầu bé Vân.
– Đây là thầy Nguyên. Thầy sẽ dạy con đấy.
Chị Hoa năm nay tròn 30 tuổi. Dĩ nhiên vì tế nhị nên tôi không dám hỏi nhưng chị đã bảo với tôi như vậy. Chồng chị là dân kinh doanh buôn bán, hiện anh ấy đang ở bên Nga theo công chuyện, 3 tháng sau mới về.
Cần thiết phải nói rằng, chị Hoa là một người phụ nữ xinh đẹp. Tóc chị cắt ngắn, trẻ trung. Khuôn mặt thông minh, ánh lên vẻ hiền lành phúc hậu.
Tôi thường đến nhà chị vào lúc 5 giờ chiều vào các ngày trong tuần. Tầm ấy cũng là lúc chị đi làm về. Bé Vân nghỉ học sớm hơn nên đã đợi chúng tôi ở nhà. Một buổi dạy kéo kéo dài 1 tiếng rưỡi đồng hồ.
Tôi dạy đủ thứ cho bé Vân : Toán, tập đọc, tiếng Anh…
Sau mỗi buổi như vậy chị bảo tôi ở lại ăn cơm. Tôi cũng chắng khách sáo gì nên vui vẻ đồng ý.
Thứ 7 hôm nọ chị rủ tôi đi cùng mẹ con chị đến rạp xinê. Bộ phim rất hay, bé Vân cứ cười suốt. Chúng tôi ra khỏi rạp lúc khoảng gần lúc nửa đêm. Sợ đêm hôm nguy hiểm nên tôi đưa cả hai người về nhà. Về đến nơi thì rất muộn rồi, chị Hoa bảo khuya khoắt thế này, tàu xe rất thưa nên kêu tôi ngủ lại rồi mai hẵng về. Nghĩ bụng mai chủ nhật cũng chẳng phải học hành gì nên tôi chấp thuận và cám ơn chị.
Nhà có mỗi cái phòng tắm nên chúng tôi phải tắm lần lượt. Bé Vân tắm trước tiên rồi đi ngủ luôn. Chị Hoa kêu tôi tắm trước nhưng tôi nhường chị. Ai lại đi tranh với phụ nữ, hơn thế họ lại là chủ nhà mà. Với lại tôi cũng chẳng mang theo áo quần gì nên cũng ngại. Tôi lại lười tắm.Bụng bảo dạ, ôi dào mình bình thường vài ngày không tắm mà đâu có sao. Cứ thế này mà đánh một giấc. Sáng mai về rồi tắm luôn cũng chưa muộn mà. Nhưng rồi nghĩ lại,thôi, cũng nên vào rửa một tí không người ta cười mình ở dơ
Chị Hoa vào phòng tắm. Tôi ngồi trên đivăng giữa nhà chờ. Rồi vẫn cứ ngồi thế mà tôi thiu thiu lúc nào chẳng hay.
– Nguyên ơi ! Nguyên à !
Tôi dụi mắt.
– Dạ, em ngủ quên.Xin lỗi chị.
Tôi cảm thấy hơi ngượng nghịu.