Nhưng cũng không hẳn tất cả những nữ phạm vào đây đều dâm đãng bất cần hay đốn mạt đến mức như thế. Trung biết nhiều trường hợp những cô gái vào đây đã chống cự rất quyết liệt khi bị ném lên giường của lão Tư, có cô khi bị hiếp cào cấu quẫy đạp không ngừng khiến cho lão không thể làm gì được. Những lúc như thế thì lão lại gọi một hoặc thậm chí là hai nữ quản giáo vào phòng rồi bắt họ giữ chân giữ tay cô nàng để lão hiếp. Đã lâm vào tình cảnh đấy thường là lão hành hạ cô gái rất dã man để trả thù việc cô ta không chịu chiều theo lão, những vết đánh đập cấu xé bầm dập là chuyện thường, nhiều cô còn bị lão hiếp đến chảy máu đầm đìa, vậy mà sáng sớm hôm sau đã bị bắt phải đi lao động không được nghỉ khiến nhiều cô sống đi chết lại khổ sở không biết đâu mà kể. Thế nhưng đó chỉ là chuyện của những lần đầu tiên, thường thì sau đó tất cả những nữ phạm đều buông xuôi mặc tình cho lão già chiếm đoạt xác thân. Không phải vì họ muốn hàng đêm phải làm cái chuyện nhơ nhớp ấy, mà họ biết kiểu gì thì họ cũng phải cởi truồng lên giường làm nhiệm vụ một khi lão già đã chấm một ai, chẳng thể nào có cách gì cưỡng lại được. Hơn nữa nếu họ hầu hạ lão chu đáo, đem lại cho lão sung sướng khoái lạc trên giường thì cái họ nhận lại sẽ là những đặc an không nhỏ. Thực ra thì đặc ân ở đây cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn nếu so sánh với xã hôi bên ngoài, nhưng ở trong cái địa ngục thu nhỏ này thì quả thực đó là những thứ rất to tát và có ý nghĩa. Ví dụ như nếu một cô nàng làm cho lão thấy thích, hoặc chiều lão già hết mình thì sáng hôm sau đương nhiên cô ả sẽ được ngủ vùi đến tận trưa bù lại đêm trước mất ngủ phục vụ, không phải đi lao động gì cả. Nếu cô ta thường xuyên được gọi vào ngủ với bố già, coi như là vợ nhỏ hay hầu gái của riêng lão thì lão sẽ cho bố trí cho cô nàng làm những công việc nhẹ nhàng chư không bị làm lụng vất vả như những tù khác.
Công việc cải tạo ở trại đối với tù nhân thì luôn là những cô ng việc rất nặng nhọc, phải lên mấy cái đồi xung quanh trại để trồng chè, hàng ngày phải cuốc đất gánh nước tưới cây rất vất vả. Tuy nhiên cũng vẫn có những công việc khác nhẹ nhàng hơn như việc quét dọn buồng giam, làm bếp, giặt giũ quần áo cho quản giáo hoặc là làm tạp dịch ở khu văn phòng trại tù,. Những công việc như vậy thường là dành cho những nữ phạm ngoan ngoãn và biết cách chiều chuộng bố già, và tất nhiên họ đều là những cô gái ưa nhìn nếu không muốn nói nhiều cô trông chả khác gì những cô người mẫu ngoài đời. Chắn chắn là tất cả các nữ phạm đều ao ước được làm những việc này vì thế sau một vài lần bị hiếp, các cô đều ngoan ngoãn thậm chí rất vui mừng và nhiệt tình mỗi khi Trung đến đưa cô ta vào phòng của ông giám đốc hàng đêm. Nhiều lúc Trung nghĩ thầm lão giám đốc này khoẻ thực, đêm nào cũng làm tình với một hai cô gái mà hôm sau vẫn thấy tươi tỉnh như thường, hơn chục năm làm ở cái chốn này, chả thể đếm được đã có bao nhiêu cô gái khốn khổ rơi vào tay lão già dâm đãng rồi. Ngay trong số hơn trăm phạm nhân hiện giờ thì cũng đã có gần hai mươi cô ít nhất một lần đã phải lên giường làm tình với lão, hiện giờ thì họ tranh nhau để được làm cái việc ấy hàng đêm. Trung không bằng lòng với mấy cô đó, nhưng hắn hiểu ở vào hoàn cảnh của họ thì họ đâu còn sự lựa chọn nào nữa, chỉ phải dạng chân chổng mông cho lão già một đêm là hôm sau thoát khỏi cảnh bị đoạ đầy, không có ai là không bị cám dỗ, đành nhắm mắt đưa chân mà chịu đựng.
Cô gái tên Vân đêm nay theo hắn cũng thế, ban đầu cũng chống cự, cũng khóc, cũng phát điên vì bị hiếp, bị làm nhục, thậm chí cô nàng đã từng tuyệt thực vì bị bố già cưỡng hiếp liên tiếp cả một tuần liền không cho ngơi nghỉ, nhưng rồi dần dần cũng quen, cũng chai sạn đi. Trung là người thấy rõ nhất những chuyển biến về tâm lí của cô ta, mới đầu vào trại là một cô gái với mái tóc thề tuyệt đẹp, khuôn mặt tuy là của một cô gái rơi vào vòng lao lí nhưng vẫn rất bầu bĩnh trắng trẻo và đáng yêu. Vậy mà giờ đây thay vào đó là mái tóc ngắn cũn cớn ôm sát lấy mặt, cũng không phải không hợp với khuôn mặt, song cái kiểu tóc ấy gợi cho Trung nghĩ về những cô gái đứng đường gã đã từng chứng kiến. Làn da của cô ta cũng không còn trắng ngần như lúc mới vào mà giờ đã bị nhuộm một màu ố sạm của nắng gió, đấy là cô nàng còn không bị làm gì nặng nhọc ngoài việc lên giường vạch lồn ra cho bố già chơi, đủ biết sự khổ sở nơi này như thế nào.
Trong lúc Vân đi ngay sát cạnh Trung, những bước đi dứt khoát bởi cái hành lang dẫn đến phòng ngủ của lão Tư đã quá quen thuộc với Vân thì cô gái bên cạnh hắn, một trong những những nữ phạm mới nhập trại hôm nay lại tỏ ra rụt rè và sợ hãi hơn rất nhiều. Cô gái nào lúc mới đầu cũng vậy, khi bước vào phòng, bị lão già bắt phải cởi quần cởi áo ra cho lão địt, cô nào cũng sợ rúm ró như một con gà con sắp bị cắt tiết. Hồi chiều khi khám phụ khoa cho cô gái này, Trung đã phải chuẩn bị trước về tâm lí cho cô ta nhưng có vẻ như vậy cũng vẫn không đủ để trấn an cô ả. Trung thấy rõ những bước chân ngập ngừng của Nụ, tên cô gái, mặc dù Trung biết cô ta hiểu rõ việc mình đang làm có lợi với bản thân như thế nào. Có một điều mà Trung có thể quả quyết, chắc chắn cô gái này sẽ đem lại cho lão Tư một đêm sướng mê người. Đàn ông ai cũng vậy, có của mới, của lạ để mà địt, mà đéo thì ai chả thích, hơn nữa ở cái trại này, gái mới cũng đồng nghĩa với việc chưa bị chai sạn vì kham khổ, vì nhục nhã nên luôn là những bông hoa xinh xắn tươi mới cho thú vui của lão. Hơn nữa chiều nay khi khám phụ khoa cho cô gái Trung biết rất rõ là cô nàng có một thân hình tuyệt vời hứa hẹn nhục dục, thừa khả năng đem lại cho đàn ông sung sướng trong chuyện phòng the. Vốn dĩ thì trại giam có một bà quản giáo già kiêm luôn bác sĩ của trại nhưng bà ta đã về nghỉ hưu được hơn một tháng rồi, vì thế Trung bỗng trở thành y sĩ của trại khi ở trên chưa cử thêm người xuống – hắn là người duy nhất ở trại có một số kiến thức y khoa, kể cả về phụ khoa để khám cho mấy cô nữ phạm. Vì thế chiều nay lão Tư đã bảo hắn khám cô gái mới nhập trại xem liệu có mắc bệnh tật gì không rồi hãy đưa đến hầu lão đêm nay. Lão già rất sợ những cô gái này mắc bệnh kín rồi truyền sang cho lão, nghe đâu hồi xưa cũng đã có trường hợp như thế khiến lão Tư phải sống dở chết dở chạy chữa mất một thời gian dài. Khi khám xét chỗ đó của cô gái tội nghiệp thực ra Trung chỉ cần bắt cô nàng cởi quần ra là được nhưng đằng này hắn bắt cô ả phải cởi sạch không còn thứ gì trên người. Vẫn biết làm vậy chả hay ho gì nhưng hắn cũng chỉ là một gã trai đang sung sức đâu thể dễ dàng cưỡng lại những trò vui vẻ ngay trước mắt , trong tầm tay của mình. Hắn há hốc mồm khi trông thấy cả thân hình của cô nữ tù, trắng trẻo, mỡ màng và hứa hẹn những nhục dục không ngờ. Cô ả chắc không còn khờ dại gì trong chuyện gối chăn nhưng cái cửa động thiên đường của cô nàng rất đẹp. Trung thầm đánh giá cái lỗ ấy khi bàn tay của hắn chạm vào chính giữa hai mép thịt để khám xem liệu cô ả có mang bệnh phụ nữ hay không, có đủ phẩm chất để được hầu hạ bố già không. Nói là khám đấy nhưng Trung cứ kệ, chẳng thèm mang găng tay hay áo blu làm gì, cứ thọc tay không vào lồn cô ả, da thịt chạm vào da thịt thì mới thú, mới dễ khám. Dù sao hắn cũng thấy khoan khoái vì mình, chứ không phải bố già là người đầu tiên được chạm vào lồn của mấy cô nữ tù mới nhập trại. Trung biết trong thâm tâm mình cũng rất muốn được làm giống bố già, được đút cái đàn ông của mình vào trong lồn một cô nàng để tha hồ mà vùng vẫy, nhưng dù gì, ở đây, nguyên tắc cũng là nguyên tắc, bố già chưa xơi thì hắn cũng chả dại mà xơ múi gì, kẻo chuốc hoạ vào thân. Có điều cái lồn màu hồng tươi, hai mép lồn màu trắng hồng rất quyến rũ của cô nàng mới vào trại tên Nụ cũng khiến Trung cứ lởn vởn cái ý nghĩa muốn được địt cô ta từ chiều tới tận giờ.
Trung gõ cửa, tiếng của bố già bên trong gọi giật vào, hai cô gái bước vào ngay sau Trung, cả hai đều biết mình sắp phải làm gì.
– Hôm nay chị Liên trực ở trại nên cháu đưa hai cô này đến cho chú. Chú cứ thoải mái, cháu nghỉ ngay phòng bên cạnh, có gì chú cứ gọi cháu một tiếng. Thôi cháu ra đây ạ.
– Ừ được rồi, đóng cửa lại cho chú Trung nhé. – Lão già nháy mắt với hắn rồi khi cánh cửa phòng khép lại hoàn toàn cũng là lúc con mắt lão lướt trên khắp thân thể của hai cô gái, nhưng chủ yếu là lão nhìn Nụ vì thân thể của Vân thì lão đâu có còn lạ lẫm gì nữa.