Ả cung nữ hồn siêu phách tán nhưng cũng biết Triệu Cấu hay chơi ác nếu làm hắn phật ý thì không xong. Bởi vậy nén đau mút sạch duơng vật đầy tinh trùng, nuớc nhờn và máu đó. Nguời ả lúc nào cũng trực đổ xuống vì cơn đau phía duới hạ thể. Lợm hết cả giọng vì ghê tởm nhưng ko giám nói ra hay tỏ thái độ.
Xong xuôi hắn bế Điền Thu vào đi tắm còn cầm theo chiếc quần của ả cung nữ kia. Triệu Cát bỏ mặc ả cung nữ vừa thất thân với hắn ở lại mà hắn cũng chả biết tên và không biết vì lý do gì nàng đến.
* *
Cũng may cho Triệu Cát là ngoài nữ sắc hắn còn đam mê cả Đạo giáo, kì hoa dị thảo, bảo thạch. Nếu chỉ đam mê nữ sắc và dành hết thời gian cho nữ sắc thì có lẽ hắn đã sớm mạng vong rồi. Triệu Cấu mê Đạo giáo cho nên khắp nơi cho xây dựng Đạo Quán, cho các đạo sĩ đuợc hành lễ đuợc cấp ruộng đuợc thi cử làm quan làm xã hội đã rối ren càng rối ren hơn. Bọn Đạo sĩ khắp nơi tôn Triệu Cấu lên làm Giáo Chủ đạo quán Hoàng Đế và hắn có vẻ khoái cái danh xưng này hơn cả. Tuy nhiên một khi Ứng Phụng Cục chưa đuợc hoàn bị và đưa vào hoạt động thì sự ăn chơi sa đọa của Triệu Cát vẫn chưa lên đến mức đỉnh điểm. Điều đáng ngạc nhiên là các triều thần lúc bấy giờ không một ai ngăn cải kế hoạch này cả. Bởi một lẽ họ đang lo đấu tranh bè phái với nhau. Không ai muốn làm phật ý Hoàng Thuợng và Thái Hậu cả. Vuơng Triều Nhà Tống đã 140 tuổi và tỏ ra quá già cỗi vào thời khắc lịch sử này.
Sau buổi tối ngày hôm đó, Đồng Tố Tố như nguời mất hồn, nhưng cũng may không ai biết chuyện gì đã xảy ra cả. Thuờng thuờng sáng sớm sẽ có cung nữ vào đánh thức giúp nàng trang điểm tắm rửa và nếu như vậy họ sẽ phát hiện ra Đồng Thái Hậu cởi truồng với vô số vết tích của một trân làm tình quyết liệt. Nhưng hôm đó Triệu Phi biết truớc đuợc là hoàng thúc sẽ phong Vuơng cho mình nhờ đang tha thẩn trong vuờn hoa nhỏ của tẩm cung và Triệu Cát nhìn thấy nó nói cho nó biết để lấy tiếng tốt với cháu. Dù gì nó mà quí Triệu Cát thì đối với Tố Tố, Triệu Cát cũng sẽ có lợi. Bởi vậy không đợi đựoc đến sáng hẳn Triệu Phi lon ton vào khoe ngay với Tố Tố truớc cả khi Lý nhũ nuơng kịp tỉnh dậy. Khi vào đến phòng nó nhìn thấy Tố Tố đang nằm ngủ mặt huớng ra ngoài tóc dài đen nhánh khuôn mặt trẻ măng xinh đẹp nhưng chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở phần trên còn phần duới thì hoàn toàn không có gì. Phần lông lún phún phía duới còn hơi bết lại. Nó ngạc nhiên lắm. Thấy dạo này mẫu hậu sao đó. Không giống truớc kia. Tuy nhiên nó ko đợi đựoc mẫu hậu thức dậy để khoe mà phải khoe ngay mới hả. Vì có khi chỉ 1 canh giờ nữa thôi. Thánh chỉ sẽ đến thì đâu có gì để khoe nữa. Nó cũng thông minh lắm chứ. Chỉ có mấy chuyện nguời lớn kia thì quả thật nó không biết gì. Nó lay lay Tố Tố miệng gọi khe khẽ. Tố Tố giật mình tỉnh dậy ngay. Nhìn thấy nó mặt nàng lập tức đỏ bừng. Như chợt nhớ mọi việc nàng chạy đi kê lại bàn ghế. Lau lại nền tẩm cung ngay. Triệu Phi nhìn Tố Tố vội vã như vậy thì quả thật không hiểu gì. Khi thấy mẹ nó từ phía sau, nhìn thấy âm đạo nó thấy không giống mình nên định bụng sẽ hỏi cho biết. Mặc dù nó định hỏi từ lần truớc nhưng nghĩ trời tối nhìn không kĩ nên lại thôi. Nhìn vẻ mặt của mẫu hậu Tố Tố quả thật nó tự dưng không muốn khoe gì nữa. Chỉ đứng im. Một lát sau nó thấy Tố Tố đi tắm. Sau khi buớc ra Tố Tố đã trông như ngày thuờng nhờ vậy mà mọi chuyện vẫn đuợc giữ kín nhưng ánh mắt nàng thì vẫn như nguời mất hồn. Triệu Phi lên tiếng :
– Mẫu hậu à, nguời không khỏe sao?
– Mẫu hậu vẫn khỏe – nàng thẫn thờ trả lời.
– Mẫu hậu à, Hoàng Thúc tốt lắm, nguời đã nói là sẽ phong con làm An Vuơng, vậy là từ nay con sẽ là Thiên Tuế Gia con lại có đất phong thuộc vùng Hoài nam nữa. À mà Hoài Nam là ở đâu vậy Mẫu hậu?
– Đó là một vùng gần với con sông Truờng Giang, Phi nhi học bài có nhớ câu “Truờng Giang sóng sau xô sóng truớc” không. – Vẻ mặt nàng cố làm ra vẻ tuơi tỉnh. Có lẽ chỉ khi nào nói chuyện với Triệu Phi nàng mới cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa.
– Có chứ, câu đó có ý nói về nguời hậu bối sẽ tiếp buớc nguời tiền bối và có khi còn hơn cả nguời tiền bối đó nữa. Thì ra đất phong của hài nhi ở nơi đó. Hay là Mẫu Hậu và hài nhi cùng đến đó xem đi?
– Ở đó xa lắm với lại muốn xuất cung phải có ý chỉ của Hoàng Thuợng, Mẫu Hậu là Thái hậu nhưng ko quyết định đuợc chuyện gì cả. – Nói đoạn nàng buồn rầu đưa tay xoa đầu Triệu Phi. Triệu Phi nói tiếp ngay :
– Mẫu hậu thử cho nguời hỏi Hoàng Thúc xem có đuợc không đi. Nguời phong con làm An Vuơng đâu có lý do gì nguời ko đồng ý cho con đi xem. Đuợc không mẫu hậu?
Trong Tố Tố như chợt lóe lên một cơ hội thoát khỏi Triệu Cát. Nếu đuợc ra khỏi cung ta đưa Phi nhi cao bay xa chạy. Sống cuộc đời thuờng dân còn hơn là sống như hiện nay. Nang quyết định thử vận may xem sao nên nói với Triệu Phi rằng :
– Đuợc rồi đuợc rồi, Phi Nhi ngoan, Mẫu Hậu sẽ cho nguời đến xin ý chỉ của Hoàng Thuợng. nếu Hoàng Thuợng đồng ý thì 2 chúng ta sẽ lên đuờng còn không thì Phi nhi vẫn phải ở lại Hoàng Cung và không được buồn nghe chưa?
– Dạ! Phi nhi đồng ý.
Tố Tố bèn cho gọi cũng nữ A Anh vào truyền đạt ý chỉ tâu lên Hoàng Thuợng. Nhưng khi A Anh đến đuợc thư phòng thì chưa kịp nói gì đã bị Hoàng Thuợng cuỡng hiếp vì tội đã nhìn thấy những gì không nên nhìn.
* *
A Anh vẫn cố đợi vì toàn thân duới lõa lồ không còn mảnh vải. hơn nữa máu trinh dây ra chảy dòng dòng xuống đôi chân trần ả không thể đi đâu với bộ dạng đó đuợc. Đuợc một lát Triệu Cấu quay trở ra với Điền Thu cả hai y phục đã chỉnh tề và Điền Thu lại đứng một góc như thuờng lệ. Triệu Cát ngồi chiễm trệ cất giọng :
– Sao chưa quay về đi? Muốn đuợc Trẫm ân sủng nữa chăng?
A Anh run lẩy bẩy nói cũng thiếu tự tin vì đang hở hang quá:
– Nô tì không dám nữa đâu ạ! Nô tì đến để chuyển lời của Đồng Thái Hậu.
Triệu Cấu mặt hơi biến sắc nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên lại thản nhiên như không bèn nói:
– Nguơi nói đi.
– Thưa Hoàng Thuợng, Thái Hậu và An Vuơng mong bệ hạ ân chuẩn cho đuợc xuất cung đi thăm đất phong của An Vuơng tại Hà Nam ạ.
– Nguơi về đi. Khi nào có câu trả lời trẫm sẽ báo cho Đồng Thái hậu.
A Anh ngập ngừng. Cuối cùng cũng nói ra:
– Xin hoàng thuợng ban ân cho nô tì một… chiếc quần. – Nói đến đây thì suýt bật khóc
– Không ban ân. Đi về. – Nói đoạn đứng dậy tiến lại phía A Anh đá một phát đau điếng vào mông đít ả rồi ngoảnh mặt đi mất dạng.
A Anh dấm dứt tức tuởi khóc lếch thếch đi ra khỏi thư phòng bộ dạng rất đáng thuơng. Đúng lúc đấy Điền Thu chạy lại đưa cho ả chiếc quần khi nãy. A Anh chụp vội lấy chiếc quần mặc vào rồi mới cám ơn nàng. Điền Thu không nói gì chỉ mỉm cuời thật tuơi rồi vẫy tay chào A Anh hồi cung.
* *
A Anh hồi cung báo cáo sự tình với Đồng Thái Hậu xong thì xin phép đuợc nghỉ một hôm vì mệt. Tất nhiên ả không nói gì về chuyện đã bị hiếp dâm. Triệu Phi nghe hoàng thúc phán như vậy thì sốt ruột vô cùng cứ một chốc lại hỏi xem Hoàng Thúc đã trả lời chưa. Đến tối vẫn chưa có tin gì nó buồn bã lắm nhất định đòi ở lại với Tố Tố để ngóng tin. Từ ngày dọn ra tẩm cung này đây là lần đầu tiên nàng ôm Phi Nhi đi ngủ. Nó chưa buồn ngủ ngay mắt thao láo hỏi chuyện.
– Mẫu hậu à, nguời thuờng hay không mặc quần đi ngủ hả?
Tố Tố giật mình nhớ chuyện sáng nay lúng túng trả lời :
– Đâu có đâu, sáng nay là mẫu hậu đi tắm xong rồi bị trúng gió nên ngủ thiếp đi chưa kịp thay xiêm y đó thôi.
– À ra là vậy. Mà tại sao cái chỗ này này của mẫu hậu lại khác của con vậy. – Nó vừa nói vừa chỉ linh tinh trên nguời nàng làm nàng hơi nguợng ngùng. Nhưng chỉ có 2 mẹ con nên nàng cũng cố giải thích cho nó hiểu là Nam nữ khác biệt. Nói lại hỏi tiếp :
– Khi đi Hà nam sẽ có mẫu hậu, Triệu Phi, Lý nhũ nuơng và ai nữa hả mẫu hậu.
Nàng mỉm cuởi :
– Tất nhiên còn cả A Anh và Tôn Bình công công nữa rồi
Nó còn hỏi nhiều câu hỏi khác nhưng rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau Tố Tố dậy sớm, tắm rửa thay xiêm y và trang điểm nhẹ. Nàng cùng Phi Nhi dùng điểm tâm sau đó nàng dạy Phi Nhi học, mọi thứ lại trở lại yên bình với nàng. Tố Tố cũng cảm thấy vui vẻ lên nhiều khi đuợc chăm sóc dạy dỗ cho nghĩa tử của mình. Thần thái nàng rất tốt. Ánh mắt không còn vẻ thẫn thờ.
Tiếng của A Anh làm nàng giật mình :
– Thưa Thái Hậu, Hoàng Thuợng cho mời nguời tới Ngự thư phòng để bàn bạc về việc đi Hoài nam.