Thời đại học, tôi từng có một mối tình với cô bạn cùng lớp kéo dài cho đến năm 24 tuổi. Ngày đó, gia đình cô ấy giục chúng tôi kết hôn vì bố mẹ cô ấy không yên tâm để con gái hy sinh tuổi thanh xuân chờ đợi người yêu có sự nghiệp. Mẹ tôi không ưng cô ấy vì con gái bằng tuổi già nhanh, mẹ chê gia cảnh nhà cô ấy và cũng không muốn tôi lập gia đình sớm. Tôi hết sức “đàm phán” cho hai bên nhưng không thành. Cuối cùng chúng tôi chia tay, cô ấy lấy chồng một năm sau. Từ đó tôi không có thêm người bạn gái nào khác, không phải vì còn vương vấn cô ấy mà bởi tập trung cho sự nghiệp, cũng khá bận rộn và không gặp được ai hợp ý. Gia đình thúc giục tôi cưới rất nhiều vì tôi là cháu đích tôn của dòng họ, tất cả mọi người đều quan tâm đến cuộc sống của tôi.
Hai năm trước, tôi quen em vào lễ ăn hỏi của em gái thằng bạn thân. Em ở đội bưng tráp còn tôi được nhà bạn nhờ chụp ảnh. Ngay lúc gặp gỡ, tôi đã có ấn tượng về em. Em khá xinh xắn, nụ cười rất tươi và hay nói chuyện. Em kém tôi bảy tuổi, khi ấy vừa mới tốt nghiệp đại học ngành kinh tế. Bạn tôi nói em nổi tiếng ở khu tập thể vì học giỏi từ bé, lại ngoan ngoãn và khéo tay. Bạn kể em muốn tình yêu của mình phải chín chắn và ổn định nên đã từ chối nhiều người theo đuổi hồi đại học. Nó đùa là thấy cô bé rất hợp với tôi. Sau đó, tôi xin số điện thoại của em để hẹn gặp đưa file ảnh chụp hôm ăn hỏi cho em. Chúng tôi nói chuyện qua lại một chút. Sau đó đến hôm đám cưới chúng tôi lại được xếp ngồi chung một bàn. Chúng tôi nói chuyện rất ăn ý.
“Mẹ lý giải, bây giờ vô sinh, hiếm muộn rất nhiều, nhỡ lấy nhau về rồi không đẻ được. Tôi là con trưởng họ, không còn trẻ, không có thời gian để sai sót, lỡ dở.”
Gần một năm sau, em mới đồng ý làm bạn gái tôi. Tôi tính tình có chút khô khan, cứng nhắc còn em thì lại sôi nổi rộn ràng. Em khiến cho cuộc sống tẻ nhạt trước đấy chỉ toàn công việc của tôi thay đổi rất nhiều. Em rất được lòng người thân của tôi. Em khéo tay, sinh nhật cháu tôi, em tặng bánh ga tô tự làm. Trung thu, nhà tôi có bánh nướng bánh dẻo em làm, Tết thì có mứt dừa. Ai cũng khen người yêu tôi đảm. Tôi rất yêu em và muốn kết hôn cùng em. Diện mạo, gia cảnh, học thức em đều tốt, tôi tràn trề hy vọng lần này không còn chịu đựng sự phản đối của mẹ.
Tuy nhiên, lại xảy ra một vấn đề lớn. Mẹ tôi và các bác gái trong họ muốn chúng tôi có thai rồi mới cưới. Theo lý giải của họ, môi trường sống bây giờ khiến việc vô sinh, hiếm muộn rất nhiều, nhỡ lấy nhau về rồi không đẻ được thì sao. Tôi là con trưởng họ, cũng không còn trẻ, không có thời gian để sai sót, lỡ dở. Họ cứ khăng khăng như vậy khiến tôi cảm thấy bất lực nhưng không dám nói với em.
Thế rồi, mẹ tôi đã tự đi nói chuyện với em. Em bảo với tôi là em rất bất ngờ. Chắc chắn kết hôn xong, em cũng muốn có con luôn nhưng mẹ ra điều kiện thế khiến em cảm thấy bị coi thường. Em không phải để người ta lấy về coi như công cụ duy trì nòi giống. Em bảo ông bà em lấy nhau mười năm xong mới đẻ được mẹ em và các cậu. Mười năm đó, hai người tin tưởng và yêu thương nhau nên bao nhiêu khó khăn đều vượt qua. Em bảo tôi yêu em thì hãy dám tự đứng lên quyết định.
Giờ tôi rất mệt mỏi, tôi thực sự thật lòng với em. Nếu chia tay em, tôi không biết có sức lực mà yêu ai nữa không nhưng tôi cũng không thể làm trái ý mẹ. Nếu cố tình làm trái ý mẹ khiến mẹ tôi mếch lòng, sau này có thể sẽ ghét bỏ em. Cả hai bên đều dồn ép tôi khiến tôi không biết phải làm sao.
( Tâm sự của tôi)