Tôi không muốn chết nên không bao giờ thách chồng giết mình, vì tôi biết mình còn ba mẹ, còn con là những người cần mình. Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, đến ngày hôm nay tôi đành nói với chồng một câu: “Anh giết chết tôi được thì giết đi cho con chứng kiến cảnh nó mất mẹ, ba nó là thằng giết người đi tù. Cuộc đời nó chẳng thể nào ngóc đầu lên nổi”. Khi tôi nói lời này có nghĩa là đã buông xuôi. Chắc các bạn nghĩ tại sao tôi ngu quá, không ở được thì thôi, nói lời đó làm gì nhưng tôi không có quyền lựa chọn.
Chồng tôi một người rất yêu thương vợ con, không nhậu nhẹt, rượu chè, tiền bao nhiêu cũng đưa hết cho vợ, chỉ có điều biếng nhác việc nhà và có máu điên trong người. Hai vợ chồng ở riêng, thường xuyên cãi nhau vì mấy chuyện vặt nhưng cãi nhau xong lại thôi và chồng vẫn kiềm chế được cảm xúc.
Gần đây, từ hồi em chồng học đại học, xuống ở cùng thì vợ chồng có nhiều chuyện hơn. Chồng ngày càng quá đáng, mỗi lần cãi nhau là lôi cha mẹ tôi ra này nọ. Tôi không điên mới lạ, nhưng tôi chỉ im lặng đi lên phòng đóng cửa lại. Tôi nói anh muốn người khác tôn trọng mình thì khi cãi nhau cũng tôn trọng người khác, nếu cha mẹ anh mà bị nói vậy, chắc anh đã lao vào đánh tôi rồi. Anh xin lỗi và làm lành.
“Tôi viết tâm sự này chỉ muốn mọi người chỉ cho tôi một lối thoát. Tôi không muốn rơi vào bi kịch gia đình, không muốn con chứng kiến cảnh cha với con mắt trừng trợn đánh mẹ rồi dọa giết.”
Lần khác, đang cãi nhau, anh lấy tay bóp mặt tôi. Phản xạ tự nhiên, tôi sợ hãi nắm cây chổi huơ tán loạn và bỏ chạy. Anh đuổi theo bắt tôi lại đạp vào người. Tôi không nói câu nào, chạy ra đường vì sợ anh sẽ giết tôi. Anh ra đường kiếm tôi. Trời tối, tôi nấp vào cổng nhà hàng xóm, run lẩy bẩy. Anh phát hiện, nắm người tôi đẩy về nhà. Tôi lên ngủ với con và từ đó không muốn liên quan gì với anh. Mấy lần như vậy, anh hứa hẹn không đánh tôi nữa. Anh thề thốt tự vả vào mặt mình… tôi tha thứ cho anh.
Lần này, tôi bận làm bài nộp cho trường. Chiều nào đi làm về, tôi cũng dọn dẹp nhà, cơm nước, tắm cho con… Đến 20h tôi mới ngơi việc nhà, ăn cơm, xong chơi với con đến 21h. Con ngủ tôi mới đi tắm, dọn phòng rồi làm bài đến 1h sáng. Tôi nhờ anh chỉnh sửa bài giùm. Anh nói tôi làm mất giấc ngủ của anh. Anh đi làm cả ngày mệt, không ngủ trưa, về còn gặp tôi. Trong khi đó ngày tôi không làm bài, anh nằm xem phim hay tin tức đến khuya thì được. Những lần đó, tôi đều nhắc anh ngủ sớm để mai đi làm.
Tối hôm kia, tôi đi nộp bài cho thầy. Tôi dặn anh về sớm, đón con rồi mua cháo cho con ăn. Tôi không dám nhờ anh nấu vì anh lười biếng nên con sẽ đói và anh sẽ chửi. Tối hôm trước, tôi nấu đồ ăn mặn để ở nhà vì biết hôm sau vào trường, nên dặn em chồng đi học về mua rau nấu canh và cắm nồi cơm.
Nhân nói về em chồng, em cũng lười biếng việc nhà như anh nhưng được cái biết rửa chén khi ăn cơm xong và tuần thì phơi đồ hai lần. Nhà cửa, toilet đều do tôi dọn dẹp mỗi ngày. Em chồng dọn được thì tôi cám ơn, vì cơ bản nhà của tôi, không có em chồng, tôi cũng phải dọn nên chỉ yêu cầu em dọn cái phòng của mình cho gọn gàng, sạch sẽ mỗi ngày. Tôi không lau hay quét phòng đó, không lẽ tôi vào lau dọn mỗi ngày nữa. Ăn gì, đi đâu, tôi cũng sợ em ở nhà buồn nên tôi đều dẫn theo. Mỗi lần dịp lễ đi chơi đều tốn tiền, ngoài ra muốn dành tiền mua bảo hiểm cho con nên bình thường, tôi rất siêng nấu ăn ở nhà.
Quay lại chuyện tôi dặn em mua rau, hôm đó em ở lại trường, về trễ. Tôi gặp thầy xong về đến nhà là 20h30. Vào đến cửa, tôi thấy em chồng cầm điện thoại hết chat lại Facebook còn anh thì nằm ra salon. Tôi hỏi sao không nấu cơm. Anh nói “đi ăn đi”.
Bước đến cửa toilet nhìn thấy hai bó rau bạn cho tôi nằm ở đó khiến tôi càng bực hơn. Anh bảo không thấy, tuy nhiên nhìn dấu chân trên sàn nhà toilet tôi biết chắc chồng hoặc em chồng đã vào đây và không thể không thấy rau. Tôi lên dọn dẹp phòng cho con ngủ. Ở dưới nhà, em chồng biết mình sai, lấy rau nấu canh và cắm cơm. Sau đó chồng gọi xuống ăn, tôi chán không ăn và cũng chả muốn người khác hầu mình. Gọi tôi hoài không được, anh lên phòng phá tung đống đồ tôi đang xếp, đập bàn và đánh tôi, đòi giết tôi. Tôi đề nghị ly dị và tự nuôi con, còn anh không đồng ý.
Chiều nay, em chồng dọn dẹp nhà sạch sẽ, đặt nồi cơm sẵn. Tôi về tắm cho con, cho bé ăn rồi hai mẹ con lên phòng ngủ. Chồng về có em gái hầu hạ (mọi ngày do tôi làm tất). Tôi mặc kệ, ai muốn làm gì thì làm, tôi cũng không cần tất bật đi chợ nấu cơm nữa. Tôi thấy cuộc sống chỉ có hai mẹ con khá khỏe nhưng làm sao để thoát khỏi người chồng có máu điên này, rồi có ngày tôi cũng chết dưới tay chồng mình. (End)
( Tâm sự của tôi)