Chào Huyền, người đang khổ sở với nỗi niềm “Cả nhà chồng tai quái khiến tôi thành đứa con bất hiếu”!
Hôn nhân, mẹ chồng, những trách nhiệm nghĩa vụ nhà chồng quả là một cơn ác mộng dai dẳng với tôi – một phụ nữ vừa kết hôn được tròn năm.
Bố mẹ chồng tôi không thuộc loại người khắc nghiệt tàn nhẫn với con cái. Chồng tôi cũng không phải là người nhu nhược yếu mềm. Thế nhưng họ vẫn khiến tôi khổ sở. Bởi nhược điểm duy nhất của họ là quá yêu thương nhau.
Chồng tôi có hai người em. Em lớn ra trường vẫn chưa xin được việc làm, em út thì đang học cao đẳng. Bố mẹ chồng vốn là dân lao động phổ thông nay đã nghỉ ngơi. Thế nên, trong gia đình có 6 miệng ăn này, chỉ có vợ chồng tôi là làm ra tiền.
Lấy nhau mới được tròn năm, tôi chưa bao giờ cầm được cầm tiền lương của chồng. Anh đưa hết cho mẹ để lo cho các em và chi tiêu sinh hoạt trong nhà. Với tôi, như vậy cũng tốt vì sẽ đỡ phải bận bịu đi chợ. Nhưng tôi cũng thấy trách nhiệm của anh quá lớn khi luôn phải là người con hiếu thảo và là người anh cả đỡ đần các em.
Lấy nhau mới được tròn năm, tôi chưa bao giờ cầm được cầm tiền lương của chồng.
Thế nhưng nào tôi được giữ nguyên vẹn đồng lương của mình. Bà bảo thẳng: “Con ruột còn đưa hết lương cho mẹ, chẳng lẽ con dâu không thể đưa một nửa?”. Trong khi cả nhà chồng biết thừa tôi rất cần tiền để thực hiện hai kế hoạch lớn trước mắt đó là học cao học và sinh con. Thế nhưng mẹ chồng đã nói vậy, tôi cũng không dám từ chối lời đề nghị của bà.
Từ đấy trở đi, vợ chồng tôi lúc nào cũng lâm vào cảnh túng thiếu chật vật. Một nửa tiền lương của tôi chỉ đủ cho 2 vợ chồng ăn sáng và đổ xăng, điện thoại hàng tháng. Còn bà giữ tiền ăn của cả nhà nhưng lại chi tiêu rất dè xẻn. Thời đại này rồi mà lúc nào tôi cũng có cảm giác bị bỏ đói và thiếu chất trầm trọng.
Tôi biết mẹ chồng không phải là người ki bo khư khư tích của, bà chỉ muốm dành dụm để lo việc dựng vợ gả chồng cho hai con út. Thế nhưng tôi vẫn thấy ấm ức và bất công. Lúc nào, vợ chồng tôi cũng như thể phải có trách nhiệm hết với cả gia đình vậy.
Mẹ chồng vỗ về tôi như một đứa trẻ: “Con thương các em rồi mẹ sẽ thương con”. Rồi ngon ngọt khuyên tôi khoan có con, tuổi trẻ phải tính đến sự nghiệp trước đã.
Tôi cược rằng bà chẳng mảy may nghĩ đến công danh sự nghiệp của tôi đâu mà chỉ muốn tôi chăm chỉ kiếm tiền để chu cấp cho con bà mà thôi. Ngoài ra bà cũng sợ tôi sinh con sẽ thêm tốn kém và sao nhãng nghĩa vụ “làm chị”.
Bà sợ điều đó tới mức tự nguyện trở thành một tư vấn viên kế hoạch hóa gia đình nhắc nhở và phân phối bao cao su cho vợ chồng tôi hàng ngày. Và để chắc chắn tôi không thể viện cớ mang thai ngoài ý muốn, bà bắt tôi uống thêm thuốc ngừa thai đều đặn sau mỗi tối trước khi đi ngủ.
Chồng rất hiểu nỗi khổ tâm và khó chịu của tôi, nhưng anh giả bộ phớt lờ tất cả. Bởi cũng giống như mẹ mình, anh yêu những người ruột thịt hơn người đầu ấp tay gối là tôi.
Đôi lúc tôi thấy hôn nhân của tôi như một vụ lừa đảo. Gia đình họ chỉ muốn cưới con dâu về để thêm người lao động. Tôi chỉ còn biết trách số phận mình hẩm hiu.
Đỉnh điểm nhất phải kể tới vụ việc vừa mới đây. Chẳng là em trai chồng mới ra trường mà vẫn chưa có việc làm. Bố mẹ chồng tôi sốt ruột lắm. Họ chạy đôn chạy đáo khắp nơi để lo lót nịnh nọt hòng kiếm một việc làm cho con mình. Bao nhiêu của hồi môn của tôi cũng vì thế mà ra đi không ngày trở lại.
Ban đầu mẹ chồng còn ngọt ngào hỏi mượn tôi một số vàng nữ trang để chạy việc cho con trai. Nhưng khi thấy thái độ tôi lì lợm tỏ vẻ bất hợp tác thì bà hờn dỗi ra mặt.
Mẹ chồng tôi vì không mượn được vàng mới lăn ra giả vờ ốm. Ai cũng quay sang đay nghiến dày vò tôi như một kẻ tội đồ. Hết cách, tôi đành phải chiều lòng họ.
Nhưng mất tiền mà nào có được việc. Bố mẹ chồng tôi ngờ nghệch và bảo thủ nên cứ bị bọn môi giới việc làm lừa gạt. Hơn một cây vàng của tôi mất trắng mà em trai chồng vẫn hoàn thất nghiệp.
Trùng hợp thay công ty tôi lại đang vào mùa tuyển dụng. Mẹ chồng tôi mừng lắm vì bà cứ ngỡ rằng đã có tôi là nhân viên ở đấy thì sẽ thừa sức chiếm một vị trí cho em chồng. Tôi đã phải khổ sở giải thích nào là tôi không có quyền hạn trong vấn đề tuyển nhân sự rồi sếp tổng rất khắt khe công bằng…nhưng bà vẫn cương quyết bỏ ngoài tai.
Điều bất ngờ hơn cả là bà đã mạnh dạn “vẽ đường cho hươu chạy”. Một hôm chồng vắng nhà, bà còn chủ động lên phòng của vợ chồng tôi và thủ thỉ khuyên: “Con chịu khó lả lơi một tí, ngọt ngào một tẹo với sếp để xin một chân cho em mày”. Tôi ngạc nhiên không hiểu bà ám chỉ điều gì thì bà huỵch toẹt luôn “Mẹ đang bảo con nên ỡm ờ với sếp của con chứ còn ai”.
Có lẽ các bạn không tin vào điều tôi nói nhưng mẹ chồng tôi quả thật là người khó hiểu nhất quả đất. Có mẹ chồng nào khuyên con dâu lả lơi với sếp không? Đã thế bà còn tỏ ra ý nhị khôn khéo bảo đảm rằng “Mẹ sẽ giúp con giữ kín với chồng. Chuyện này chỉ có 2 mẹ con mình biết”.
Đưa ra lời đề nghị khiếm nhã, mẹ chồng còn bảo: “Mẹ sẽ giúp con giữ kín với chồng.
Chuyện này chỉ có 2 mẹ con mình biết”.
Nực cười thay, chính bà là người đặt ra kế hoạch và ép tôi thực hiện nó rồi mặt khác lại cao thượng khi chấp nhận giữ kín giúp tôi. Chẳng khác nào tôi là một quân cờ trong gia đình này. Họ yêu thương nhau đến vậy sao lại không biết trân trọng tôi? Tôi cũng là con dâu của họ mà?
Tôi thật sự quá đau lòng. Nhưng chỉ vì thế mà ly hôn thì quá oan uổng cho tình yêu của tôi với chồng. Cách đây hai năm, tôi cũng là một tiểu thư trong mắt bố mẹ mình, vậy mà giờ tôi chẳng khác gì người dưng nước lã ở nhà chồng. Xin hãy cho tôi một lối thoát, một lời khuyên chân thành.
(Tin Giới tính hay nhất tại Ditnhau18.com)