Sau bữa ấy, dường như không ai dành cho anh một lời khen nào. Họ luôn bảo em, ‘sao mày lại yêu người như vậy, đàn ông gì mà chẳng mồm mép, ăn nói thì kém, cứ chậm chậm, nhìn hiền quá, chỉ biết ngồi cười, không hay’. Em thì cũng chỉ biết cười vì họ có yêu anh đâu mà họ hiểu điều khiến em yêu anh là gì.
Thì em thừa nhận, anh là một gã trai cực kì hiền, hiền kiểu ít nói, chẳng mấy khi khôi hài. Có khi đi ngồi nói chuyện với bạn bè em hoặc là người lớn gặp lần đầu, ai hỏi gì thì anh nói đấy. Anh cũng không khéo mồm khéo miệng khen người này, người kia, hay cũng không giỏi mồm mép nhanh nhẹn nịnh nọt họ. Cái này thì em thừa nhận, anh không bằng một số chàng trai boa hoa múa mép.
“Nghĩ lại, có vài lần em dẫn anh đến gặp gỡ bạn bè em, họ đều ngạc nhiên khi em yêu một người đàn ông như thế.”
Nhưng em lại thích anh. Thấy người yêu của cô bạn quen cả ông bơm xe, bà bán bún rồi mấy cô chú bảo vệ rồi cười cười nói nói với họ như thân nhau từ lâu, em cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Thật ra, chẳng có gì, mình thân thiện là cái tốt nhưng kiểu vồ vập, ai cũng thân quen, ai cũng làm như gần gũi lắm thì không nên tí nào.
Tính anh ít nói nên anh ít trêu cô này cô kia, còn người yêu của bạn em thì chỉ cần là con gái là trêu nấy trêu để, còn xoa tóc, còn xoa đầu. Em nhìn như vậy chẳng thích chút nào. Có vẻ là quan tâm, có vẻ là hồ hởi ấy nhưng mà kiểu đó chỉ khiến người khác nhìn vào lại nghĩ anh lăng nhăng.
Lúc yêu anh, em cũng đã chịu nhiều điều tiếng chê bai của người khác. Ngay cả khi đưa anh về ra mắt bố mẹ em, anh chị và người thân của nhà em cũng chê anh ăn nói kém, chậm mồm. Em bảo như vậy lại an toàn, anh không nói nhiều thì đỡ có gái theo. Anh hiền lành thì em càng được nhờ chứ lấy ông chồng ba hoa thì chỉ tổ sau này lo ông ấy đi với gái. Lấy ông chồng nhanh mồm nhanh miệng quá đến lúc chẳng biết ông ấy nói đùa hay nói thật, cũng mệt người ra. Sống mà nghi ngờ nhau thì đuối lắm.
Như anh, từ ngày cưới nhau, em thấy anh lúc nào cũng điềm đạm với vợ. Anh yêu vợ, chiều vợ và quan tâm vợ nhiều lắm. Những lúc vợ buồn, anh không nói nhiều để an ủi nhưng lại ôm vợ vào lòng, cứ ôm như vậy cũng đủ làm vợ thấy ấm áp rồi. Tình yêu đâu cần phải nói nhiều đúng không anh?
Mỗi khi vợ buồn, vợ khóc vì công việc hay có chuyện gì đó, anh lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho vợ rồi để vợ gối đầu lên chân, xoa xoa tóc vợ. Cảm giác ấy thật sự ấm áp vô cùng. Anh biết không, vợ yêu anh chính vì anh cù lần như thế, chính vì cái mà người khác chê bai anh.
Ai cũng nói anh chậm mồm chậm miệng nhưng chỉ cần trong lòng anh chân thành, chỉ cần anh cũng yêu thương vợ thật lòng thì vợ chẳng có gì phải phàn nàn cả. Chồng hiền, em lại càng thích. Em chẳng mong bắt nạt chồng, chỉ mong là chúng ta sống hòa thuận, ít ra không phải lo chuyện người khác thấy anh hay nói, nhanh nhẹn, ga lăng mà chài mồi mất anh. Ít ra không phải sợ anh hay quát tháo, to tiếng để em phiền lòng.
Lắm lúc, em nằm tâm sự cùng anh, anh chỉ cười rồi trêu em. Hỏi anh có yêu vợ không, anh cũng chỉ bảo ‘để anh xem đã’. Những câu nói như vậy chẳng làm em đau lòng, lại thấy em hạnh phúc biết bao. Nếu mà anh bảo em ‘anh yêu em nhiều lắm, yêu em nhất trên đời’ thì lúc đó em lại lo lắng đấy. Em chỉ cần anh nhẹ nhàng, ân cần, lúc nào cũng như thế này thôi chồng cù lần của em nhé. Mãi yêu anh, chồng của em!
(Vợ chồng)