Ngày xưa, em – một cô sinh viên năng động, nghịch ngợm, con nhà nhà giàu có nhưng không vì thế mà ỷ lại hay kiêu ngạo. Còn anh là chàng lớp trưởng lớp đại học của em. Anh hiền lành, nghiêm nghị và học hành giỏi giang, gia đình khó khăn khiến anh càng quyết tâm phấn đấu.
Hai đứa vốn chẳng thân thiết gì cho đến khi định mệnh đưa chúng ta xích lại gần nhau hơn.
Em còn nhớ hôm đó, hai đứa chung nhóm thực hành môn Hóa. Anh đã tỏ thái độ khó chịu và còn mắng té tát khi em không lấy nước cất để làm thí nghiệm.
“Ơ hay! Cái công việc đó bạn phân công cho bạn nam còn lại trong nhóm chứ đâu phải là mình?” – em cũng không phải dạng vừa đâu nên gân cổ lên cãi với anh cho bằng được mới thôi.
Rồi tối đó về, anh nhắn tin xin lỗi. Em cười hì hì. Thế là hai đứa tám chuyện với nhau thường xuyên, lâu dần yêu nhau lúc nào chẳng biết.
“Khi biết mình có thai, em quyết định đến một nơi thật xa, để anh không phải lo lắng cho em và tránh tiếng xấu cho gia đình mình.”
Tình yêu của em và anh mỗi lúc một sâu đậm. Bước sang năm đại học cuối cùng, trong một lần không làm chủ được bản thân, em đã trao cho anh tất cả đời con gái.
Sau đó, anh đưa cho em viên thuốc tránh thai khẩn cấp và dịu dàng nói:“Em cầm về uống đi! Anh chưa thành công, chưa đủ tiền cưới em, anh sợ sẽ không lo cho em một cuộc sống đầy đủ. Anh không muốn để vợ con khổ sở, nhếch nhác nên từ từ mình hãy cưới nhau em nhé!”.
Em đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc đôi lứa bỗng dưng sững người lại khi nghe anh nói vậy.
Em đem viên thuốc về phòng, giấu anh không uống mà cất đi. Hai đứa mình còn gần bốn tháng nữa là ra trường. Ở thời điểm đó, em cũng rất muốn có được một đứa con – kết quả tình yêu và cũng là sợi dây liên kết giữa hai đứa.
Đúng như dự tính, một tháng sau, em phát hiện mình có thai. Một lần nữa, em giấu anh, giấu luôn cả gia đình.
Ra trường và đi làm được vài tháng, em bí mật nhờ sự giúp đỡ của một người chị họ ở xa. Lúc này con trong bụng em đã được hơn 4 tháng. Em một mình chịu đựng tất cả gian khổ, khó khăn, từ những cơn ốm nghén hoành hành cho đến việc thức khuya dậy sớm đi làm kiếm tiền chỉ vì không muốn trở thành gánh nặng của anh và những điều tiếng không hay cho gia đình.
Chị họ nghe em tâm sự đã rất đồng cảm và đón em vào đó để sinh con.
Còn nhớ trước ngày đi xa, em đã gặp anh và nói: “Hãy đợi em hai năm nữa, lúc đó em sẽ về và cho anh biết lý do của chuyến đi này! Nhớ là phải đợi đấy, không được yêu ai và cưới ai trước khi em về nhé!”.
Nhìn anh rưng rưng nước mắt, quyến luyến, bịn rịn không muốn rời, em còn bồi thêm một câu đùa giỡn: “Anh ráng làm kiếm thật nhiều tiền để sau này cưới em làm vợ nhé!”. Anh gật đầu đồng ý còn em thì cười mãn nguyện.
Ở nơi xa lạ ấy, gia đình bác và chị họ đã chăm sóc cho em rất chu đáo, ngày đêm tâm sự chuyện trò cùng em để em đỡ tủi hờn, cô đơn. Và anh biết không, những lúc như vậy, em luôn nhớ về anh. Em sợ sẽ có ai đó cướp anh đi mất.
Em đã cố gắng kìm nén tất cả, giữ cho tinh thần vui vẻ để con sinh ra được khỏe mạnh. Lúc sinh con, trong đau đớn vật vã, em đã thầm ước có anh bên cạnh và nắm lấy tay em động viên.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mới đó mà con mình đã hơn một tuổi. Như những gì đã nói, hai năm sau em quay về, nơi đầu tiên em đặt chân đến là nhà anh, căn nhà đã được xây mới, hiện đại và khang trang lắm.
Anh ra mở cửa, nhìn em tay xách nách mang, tay kia lại dắt theo đứa bé khiến anh không khỏi sững sờ. Em vội mở lời: “Đây chính là lý do em ra đi, em đã bí mật sinh đứa con này cho anh vì em biết, lúc đó anh chưa có khả năng cưới em, em không muốn anh khổ sở”. Anh ôm chầm lấy em, mếu máo như một đứa trẻ. Rồi anh lại quay sang bồng con lên, xin lỗi và hứa bù đắp cho hai mẹ con.
Một đám cưới vui vẻ, náo nhiệt và có sự chúc phúc của hai bên gia đình đã diễn ra. Bà con họ hàng tranh nhau đến bế con mình, nhìn nó kháu khỉnh, lanh lợi, ai cũng bảo: “Thằng cha nó sướng quá, đùng một cái cưới vợ mà tậu được cả trâu lẫn nghé!”.
(Vợ chồng)