Nàng chợt thấy hơi mắc cỡ vì đã hỏi một câu thừa thải. Anh chàng này nàng đã thấy qua hồi tối hôm ở bar của khu nghỉ mát. Anh chàng làm việc ở đó, phụ tá quản lý thì phải, cao lớn, bảnh trai, da ngâm ngâm vì ở đảo nắng. Thật không nghĩ tới người Việt mình bây giờ cũng có mặt ở khắp nơi. Bất giác nàng cũng cảm thấy vui vui… Cái anh chàng này mặt có nét gì đó “an ác”, có lẽ tại môi mỏng chăng ?… Nhưng lúc cười thì lại thấy hiền, nàng cảm thấy ấm áp… Ít nhất không thấy nham hiểm, nếu không ở chỗ đảo lạ này cũng sợ chứ.
Chàng cười, tiếng vang ấm từ cổ :
– Vậy hả, mình cũng thường làm mấy người khách giật mình, nhất là khách Việt, hềhề… Mình tên Long.
Đúng thế, nàng hiểu tại sao Long có thể làm cho người ta giật mình, tỉ như đang lạc trên đảo hoang mà gặp một anh chàng cũng người Việt, lại bảnh trai, tuy cao lớn nhưng chàng tỏa ra một cái hào quang gì đó dịu dàng, làm người ta có cảm tình. Nàng cảm thấy ấm áp…
– Tên là…Trang anh à. Trang cùng đám bạn đang đi nghỉ mát ở đây, tối qua có thấy anh.
Nàng khẽ mỉm cười với Long khi cũng bước lên bờ cát đi vào bóng râm. Nàng mắc gọng kiếng mát vào sợi dây giữa ngực mảnh áo bikini, để ý thấy Long cũng liếc nhanh ở chỗ đó khi chàng đưa tay ra cho nàng vịn. Chàng tế nhịn không có nhìn lâu đã ngước lên nhìn lại nàng, ôi, ánh mắt đó, sao mà giống thế ! Ánh mắt hiền, tinh anh, ánh mắt có lửa ấm… Ánh mắt của Thành ! Sao mà trớ trêu, đi tít xa mà vẫn không thoát khỏi ánh mắt của người xưa, bây giờ nó lại hiện hữu… Bất giác nàng đã nổi da gà…
Long vẫn nắm bàn tay của Trang chưa buông ra :
– Ừ làm ở bar… Tối qua có thấy Trang mặc áo đỏ thật…thu hút, tóc bới cao… Nhưng hôm nay anh cũng rất thích Trang mặc đồ xanh, tóc xỏa, em thật đẹp. Như hoà vào biển trời ấy…
Chàng lại trộm nhìn ở thân người mặc đồ ít vải của nàng, eo nàng thon, mông nàng bốc lửa. Nàng để ý. Chàng từ tốn cầm lấy tay nàng đưa lên, như dò hỏi. Thấy nàng không phản đối chàng nâng bàn tay nàng lên sát mặt đã hơi cuối rồi chúm môi hôn phớt. Nàng chợt cảm thấy khô miệng, hơi thở như ngừng lại trong cuống họng. Kìa sao thế, nàng cũng không hiểu chính nàng, nụ hôn tay chỉ như là gió thoảng ấm mềm vùng nhiệt đới này thôi mà ! Long “nhuyễn” quá, nàng như bị thôi miên bởi ánh mắt của chàng mất. Nàng lí nhí : “Thật hả… thấy tối qua anh bận rộn, người là người, vậy mà anh cũng để ý đến Trang à…”
– Anh có để ý chứ.
Long vẫn còn nắm tay nàng, hai người tiếp tục nhìn nhau như thể đã từng quen biết, im lặng… Chợt nàng bối rối cúi đầu nhìn xuống, tránh ánh mắt đó của Long, ánh mắt nàng vì thế dừng lại ở tấm ngực trần và cái bụng phẳng lì của chàng. Nàng thấy đỏ ở hai má.
Long khẽ nâng cằm nàng lên, mỉm cười chọc : “Nụ hoa bé bỏng mắc cỡ kìa. Anh thấy em nhảy với nhóm bạn tối qua, người dẻo quẹo, rất gợi cảm, hổng thấy em mắc cỡ gì hết.” Trang còn thấy nóng bừng ở má thêm lên. Nàng và hai cô bạn cùng ra nhún nhảy, một chốc thì nóng máy, níu vào nhau, “trườn” lên nhau bốc hơi luôn, làm cả đám xung quanh reo hò cổ võ.