VN88 VN88

Lồn chùa hay sao mà anh định chơi không

Mới sáng sớm, phòng mạch bác sĩ Rô đã nườm nượp khách đến viếng, đa số là các bà các cô thuộc vào loại trốn chúa lộn chồng, xen lẫn vào đó còn có một số chị em ta đến chích Penicilline trị bịnh lậu. Thật ra ông Rô không phải là bác sĩ, cái ngày còn trẻ, bị động viên vào lính, ông Rô lo sợ phải cầm súng ra tác chiến nên lo tiền, chạy chọt để được vào làm “tà lọt” một thứ sai vặt trong ban quân y của đơn vị, sống lâu lên lảo làng, ngày mãn lính trở về ông cũng biết lem nhem một số tên thuốc thông dụng như Chloroquine trị sốt rét, Optalidon trị cảm cúm, nhưng rành nhất có lẽ là mấy cái loại trụ sinh mà ngày trước ông hay chôm chỉa để bán ra ngoài. Rồi thời thế tạo anh hùng, ông Rô cho vẽ đại một chữ thập đỏ treo trước cửa nhà rồi đề thêm mấy chữ. “Y tá, chích thuốc theo toa bác sĩ”. Không ngờ dân chúng ở cái xóm nghèo dọc bờ sông Mỹ Thuận sùng bái; coi ông như một đấng cứu nhân độ thế được trời biệt phái xuống để giúp đỡ dân lành lỡ mang bệnh lậu. Được một điều là ông Rô chữa bệnh rất mát tay, lậu mũ, lậu ké, mồng gà hoa khế, cù đinh thiên pháo gì ông cũng chích cho một mũi Lyncosin là dứt nọc. “Hữu xạ tự nhiên hương”. Dân chúng quanh vùng chiếu cố đến ông ngày một đông, hạ sỉ Rô ngày nay tự nhiên được mọi người gọi là bác sĩ Rô một cách kính cẩn. Đôi khi ngồi một mình bên chai rượu tây loại đắt tiền ông Rô nghiền ngẫm lại cuộc đời mình, ông nghĩ có lẽ ngày xưa ba ông qua đời, tình cờ được chôn trúng mạch rồng hay mạch lươn gì đó mà ngày nay ông phát hoạch tài khơi khơi.

Thừa thắng xông lên, ông Rô cho cất thêm một căn phòng nhỏ bên hông nhà, đặc biệt dành riêng cho dịch vụ phá thai. Thường thì sau khi nạo thai xong, nạn nhân vừa đau đớn vừa mất sức phải nằm lại ít nhất cũng từ nửa buổi tới một hai ngày mới ra về, trong thời gian này bệnh nhân sẽ được nghĩ ngơi tại căn phòng nhỏ đó. Em nào lỡ dại mang bầu, đã uống nước rau răm, ăn đu đủ đực mà cái thai vẫn ngoan cố không chịu ra thì cứ đến với ông. Căn nhà nhỏ của ông Rô ngày nay đã trở thành một bệnh xá nho nhỏ chuyên trị bá bệnh. Con Sống chờ cho vắng khách rồi mới rón rén bước vô, nó kê khai rành mạch tỉ mỉ từng chút cho bác sĩ Rô nghe rồi nhờ bác sĩ giúp đở dùm. Sau khi khám xét trong ngoài xong xuôi, ông Rô bóp trán ra chiều suy nghĩ, mà ông Rô đang suy nghĩ thật, ông đang tính trong đầu coi… chém con nhỏ này bao nhiêu tiền. Thường thì ông Rô tính tiền theo kiểu “coi mặt đặt tên”. Giàu tính khác, mà nghèo thì tính khác, người giàu mà tính rẻ thì uổng, còn nghèo mà tính đắt thì mất mối. Ông Rô đã từng gặp nhiều trường hợp bệnh nhân chê mắc, đón xe lôi lên nhà thương thí trên tỉnh, vừa khỏi tốn tiền vừa chắc ăn. Sau khi cò kè bớt một thêm hai, hai bên ngã giá, ông Rô đưa con Sống qua căn phòng “hồi sức” chờ đợi, ông hứa sau khi khách đến khám bệnh ra về hết ông sẽ giúp đở cho. Con Sống bước vô căn phòng mờ mờ tối mà rờn rợn trong người vì lo sợ. Trong phòng đã có sẵn một người nằm, tấm drap trắng phủ dài từ cổ xuống đến chân như một xác chết chưa chôn. Nạn nhân nằm thoi thóp, mắt nhắm nghiền, hai mắt thụt sâu. Ông Rô bảo nó cứ tự nhiên đừng lo sợ. Ông ta bảo “con nhỏ đó cũng mới phá thai xong”. Đồng bệnh tương lân, con Sống cảm thấy thương hại cho người đồng cảnh, con Sống bước tới gần nạn nhân định hỏi thăm vài câu xã giao. Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, con Sống nhận ra người nằm đó là… con Chín em nó.

(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)

VN88

Viết một bình luận