Phần 24: Câu Truyện Thứ Hai Mươi Bốn
Bạn nghĩ xem tôi làm thế nào để được em chấp nhận cho làm tình bây giờ. Chắc chắn không phải sang lợi dụng nhà không có ai ma đè ra địt rồi như vậy còn gì là giá trị của tôi nữa. Sang đến nhà thấy Trang đang nằm trên giường và cũng thấy một cái bọc quần áo để ở đầu giường cái khung cảnh năm xưa lại hiện ra trước mắt tôi nhưng khi đó cả hai còn qua trẻ con chưa hiểu sự đời. Còn bây giờ thì tôi đã có kinh nghiẹm địt rất nhiều em rồi còn Trang cũng dã lớn lồn đã mọc lông rồi còn đâu.
Tôi làm bài cho em xong chỉ mất khoảng 5 phút thôi. Mấy bài dễ thế này mà chúng nó kêu là khó thì không hiểu là thế nào nữa. Trang thấy tôi làm xong liền đứng dậy rot nướpc cho tôi uống. Thấy em chu đáo vậy tôi liền trêu.
– Trang chu đáo thế kia thì người yêu chắc là sướng lắm nhỉ
– Anh nói kì thế em đã có người yêu gì đâu
– Anh chẳng tin đâu. Con gái bây giơ lớn sớm lắm. Con Mai nhà anh nó có người yêu từ năm cấp hai cơ
– Nhưng em không xinh bằng Mai thì làm sao có người theo đuổi chứ.
– Em cứ khiêm tốn thế. Anh cũng thấy em xinh mà
– Em biết mình xấu đâu được như hai chị nhà anh. Anh đừng trêu em. Trêu nữa em khóc thì anh phải dỗ đấy nhé
– Em làm người yêu anh cũng được đó. Khi làm người yêu anh thì có khóc anh cùng lắm lị dỗ em như trước thôi là được chứ gì. Em còn nhớ lúc trướ anh hay dỗ em không.
– Nhớ chứ. Nhưng không biết bây giờ anh dỗ em thế nào có được không.
– Thôi được để anh trêu em khóc xong rồi mới biết tài nhau chứ. Nhưng khi anh dỗ thì em cũng là nhân vật chính đó nha.
Tôi nói vậy xong nghĩ cách làm cho con nhỏ khóc không biết hồi bé mình trêu nó cái gì mà nó hay khóc thế không biết.
Tôi nghĩ xem hồi nhỏ trêu nó cái gì mà nó hay khóc thế không biết nữa. Lục trong đầu mãi tôi mơi nghĩ ra thì ra hồi nhỏ bọn tôi hay trêu nó xấu và chân chảy mủ như bị bệnh SIDA vậy. Tuy hồi nhỏ không biết bệnh SiDa là bệnh gì nhưng xem ra cũng ghê lắm nên toàn lấy ra trêu nó thôi. Dùng cái con bài đó rất nhiều lần mà lần nào nói ra nó cũng đều khóc cả.
Vậy sao bây giờ tôi không dùng chiêu bài đó để trêu nó chứ. Nếu được thì tốt còn không được thì nghĩ cách khác cũng không muộn mà. Vì tôi biết bố mẹ Trang hay Xuân phải đến tối mới về. mà hôm nay con nhỏ mệt nên nghỉ họ tôi còn thời gian cả ngày cơ mà. LO gì không tìm ra biện pháp để địt nó chứ.
Tôi nhìn xem thấy Trang nó đang nhìn tôi chờ đợi. Tôi nói
– Trang ơi bây giờ trông em cũng đẹp lên nhiều rồi đấy
– Anh đừng khen nữa ngại chết đi được mà
– Không đâu anh khen thật mà. Em bây giờ đẹp hơn trước nhiều nhưng trong số những người anh quen thì em….
– Thì sao anh Thanh, nói đi đừng ỡm ờ nữa.
– Anh nói em đừng buồn hay giận anh nhé. Vì anh hay nói thật lắm
– Nói đi không ai bảo gì đâu.
– Em lắng tai mà nghe này. Em tuy cũng xinh nhưng chỉ hơn hồi em còn bé thôi vì chưa phát triển mà. Còn nếu so với những người con gái anh thích thì em xấu nhất đấy
– Tôi biết tôi xấu rồi anh chơi với tôi làm gì anh về đi. Nhìn thấy Trang chưa gì mắt đã đỏ đỏ rồi mà tôi mới chỉ nói mỗi một câu đó thôi thì biết con nhỏ này vẫn mau nước mắt lắm đây. để nó khóc thêm chắc phải bồi câu cuối mới được.
– Bây giờ lớn hơn thì xinh hơn nhưng không biết cái bệnh của em nó có phát triển lên không
– Tôi có bệnh gì mà anh nói
– Chẳng phải hồi đó đứa nào cũng nói Trang bị bệnh SiDa đó sao. Chân toàn sẹo còn chảy mủ nữa.
– Anh về đi chân tôi vẫn đầy sẹo đây này. Anh chơi với con bị nhiễm SiDa lam fgì. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa đâu. Về ngay. Trang nói xong nằm vật ra giường mà khóc. Bây giờ nhỏ khóc còn ghê hơn lúc trước nữa
Tôi không ngờ con nhỏ đến bây giờ vẫ bị xúc động về mấy chuyện vớ vẩn đó nữa. Trang nằm trên giường vừa khóc vừa lẩm bẩm bảo tôi về. Bây giờ bé có đứng dậy dắt tôi ra cửa tôi còn chẳng về nữa là em chỉ nói không thôi. Thời cơ đến rồi thì phải tiến hành thôi chứ biết làm sao được đây. Tôi lại ngồi trên giường đưa tay ra vuốt tóc em. Tôi bảo em đừng khóc nữa. Trang thấy vậy liền lấy tay gạt tay tôi ra. Em nói trong tiếng nấc.
– Anh không về đi còn ở đây làm gì. Anh nói tôi như vậy còn an ủi gì nữa. Hối hận về điều mình nói ư. muộn rồi đó. Tôi hận anh căm thù anh suốt đời (hận hay căm thù thì ít nữa lại càu xin tôi đút cặc vào lồn bây giờ chứ lị).
– Anh đâu muốn nói em vậy đâu. những lời anh nói lúc đó toàn là nói dối cả đấy mà.
– Anh nói thế ai mà tin. Anh nghĩ tôi là đứa bé học lớp 4 như trước sao mà dễ bị anh lừa. dẫu sao tôi cũng 16 tuổi rồi chứ bộ.
– Anh biết là em thành thiếu nữ rồi thế nên xinh đẹp là điều hiển nhiên mà.
– Anh là đồ lẻo mép ăn nói tráo trở vừa chê người ta giờ lại khen rồi. vậy thì ai mà tin cho được.
– Vì muốn cho em khóc để bây giờ anh thể hiện xem còn dỗ được em nữa không thì em phỉ khóc thật thì anh mới làm được chứ lị.
– Thé anh định dỗ tôi bằng cách nào bây giờ. nếu anh không làm tôi hết khóc thì là anh lúc nãy nói thật đấy nhé.
– được rồi nhưng em phải tham gia với anh đó
– tôi sẽ tham gia cùng.
– Nhưng em thích chơi trò gì nào
– Trò gì là anh phải nghĩ ra nhé
– Hay là chơi cô dâu nhé
– Trò đó chán lắm
– Hay anh kể chuyện cho em nghe nhé. Em là nhân vật nữ chính. Mấy trò đó tôi đã được anh bày cho rồi. Bây giờ không thích làm lại nữa đâu. Nghĩ cái khác đi
– Ah anh nhớ ra rồi lần cuối cùng anh dỗ em anh em mình chơi trò người mẫu thời trang em làm người mẫu mặc thử đồ. Anh thấy em có vẻ như rất thích trò đó đấy. mà trên giường em cũng có cái bọc quần áo này. Thật là trùng hợp với khung cảnh năm xưa đó. Hay anh em mình chơi trò này đi.
– Anh đúng là khôn lỏi biết vận dụng các thứ ngay trên giường của tôi. Chơi thì chơi sợ gì nhưng không biết tôi còn thích trò này không.
– cứ chơi thử đi có mất gì đâu mà ngại chứ. Em thay bộ này nhé. Tôi tìm trong bọc chỉ thấy quần áo dài thôi không thấy đồ lót đâu cả. Nên vưt cho em một bộ.