Vì bị xã hội kỳ thị nên tôi đành lấy vợ và có được hai đứa con kháu khỉnh.
Năm ngoái, vào một đêm thứ 7, tôi và vợ lái một chiếc xe mini-van vàng đi qua trung tâm thị trấn để vào bãi đậu xe Wal-Mart trong sự im lặng. Sau khi tôi đậu xe, cô ấy quay sang tôi do dự một lát rồi hỏi nhỏ một câu: “Em hỏi anh một điều này nhé, hãy trả lời em một cách thẳng thắn, trung thực nhất. Có phải anh bị đồng tính không?” (Đứng từ xa, tôi nhìn thấy một gia đình có bốn người bước ra khỏi chiếc xe của họ, sau đó họ cùng nắm tay nhau đi dần vào phía trong.)
– Anh thực sự không muốn như thế! – Tôi trả lời câu hỏi của cô ấy.
Cô ấy im lặng rồi hít một hơi thật sâu và chỉ nói duy nhất hai từ: – Trời ơi!
Tôi chỉ biết thờ dài trong im lặng.
Đó chính là sự thất bại ghê gớm nhất mà tôi đã nói ra suốt 22 năm trong cuộc hôn nhân của mình. Tôi không hề muốn bản thân mình là người đồng tính. Tôi không muốn gia đình và bạn bè của tôi nhìn tôi với ánh mắt khác. Tôi thực sự không muốn họ xa lánh tôi. Tất cả suy nghĩ của tôi là “Không muốn”– nó được đặt ra như những tấm gỗ của một cây cầu phía sau tôi và giờ đây tôi đang nhìn nó cháy.
Một ngọn lửa khổng lồ. Đó là sự kinh hoàng, tàn phá và bùng cháy. Bởi cuối cùng của tất cả những gì là “Không muốn” thì bản chất lại là một sự “Mong muốn thật to lớn”. Tôi muốn yêu và được yêu bằng chính cơ thể và tâm hồn thật sự của mình. Tôi muốn sống với chính bản chất con người của tôi.
Tôi sinh ra trong những năm 1986 tại Bắc Carolina – một trong những bang cố chấp, dường như không có sự khoan dung của nước Mỹ. Là người đồng tính, chúng tôi hoàn toàn không có sự lựa chọn. Nó được coi như là một bệnh tâm thần được liệt kê ngay trong Hiệp Hội Tâm Thần Mỹ DSM II cho đến những năm 1974.
Chính vì điều ấy nên tôi không dám sống đúng với con người mình. Và như những người đàn ông khác, tôi kết hôn với một người phụ nữ và đã có hai con. Thế nhưng cuộc sống của tôi hoàng toàn không hạnh phúc như những gì tôi đã nói vì đó là cuộc sống không lành mạnh, thậm chí là bệnh hoạn.
Tôi chính là một trong những ví dụ minh chứng trong những số liệu thống kế tham chiếu trong bài viết của New York Time. Gần đây, họ đã tuyên bố rằng, có 5% đàn ông Mỹ là đồng tính. Bài báo cũng nói đến các tác động có hại của việc sống một cuộc sống không lạnh mạnh sẽ bị phản đối gay gắt, mạnh mẽ nhất trong những bang bảo thủ, nhóm người của bang miền Nam.
Hiện tại, tôi đang sống với hạnh phúc trọn vẹn bên người đàn ông tôi yêu (Ảnh minh họa)
Lấy vợ che giấu thân phận đồng tính để không bị kỳ thị
Có lẽ bạn cũng là một trong những người nằm trong thống kê đó. Có khi bạn đang lướt web muộn vào ban đêm để tìm kiến những thước phim của người đồng tính quan hệ tình dục. Cũng có thể bạn tự dùng thuốc được kê theo toa và rượu để cố gắng làm tê liệt đi một phần cảm xúc thật trong cơ thể mình.
Có thể bạn và vợ đã không quan hệ tình dục trong một năm. Hay có lẽ bạn nghĩ rằng, mình sẽ cố gắng che giấu bí mật con người thật để sống nốt phần còn lại cuộc sống của mình chỉ với một nửa là đúng với bản chất của bạn. Bởi vì bí mật đó không chỉ chứa cánh tay hoặc đôi chân của bạn, thậm chí là cả cơ thể bạn mà nó còn tuyên bố tất cả mọi thứ, bao gồm cả linh hồn bạn. Có thể vợ của bạn cũng đang tìm kiếm trên các trang mạng và gõ để tìm hiểu:” Đó có phải là người chồng đồng tính của tôi?”
Sau khi tôi thừa nhận rẳng, tôi không muốn là người đồng tính thì tôi đã trở thành một người đàn ông đồng tính công khai sống ở một trong những vùng khó chịu nhất của Mỹ, New Enliand. “Không muốn” –giờ đây tất cả những điều đó lại trở thành là : “Tôi muốn”.
Vâng, hôn nhân của tôi đã đổ vỡ, nhưng sau tất cả những chuyện xảy ra tôi đã kết hôn với một người đàn ông tuyệt vời. Chúng tôi kết hợp hai gia đình lại và tôi đã không mất đi gia đình hay bất kỳ người bạn nào. Tôi đang sống với cuộc sống do những gì mình tạo ta. Tôi thức dậy bên cạnh người đàn ông mà tôi yêu bằng cơ thể và tâm hồn thật của mình. Đó chính là thiên đường trên Trái Đất.
Không bao giờ là quá muộn để thổ lộ những bí mật khủng khiếp của bản thân. Hãy dũng cảm để đối mặt với tất cả.
Đêm hôm qua, chồng tôi và tôi đã lái xe đi giữa thành phố và đậu trước Maine Street – câu lạc bộ đồng tính thân thiện trong góc nhỏ của Maine. Chúng tôi nắm tay nhau và cùng bước trên đường lãng mạn. Hầu hết các cư dân của Ogunquit ở đây đều bày bánh nướng, phô mai và các mặt hàng tự làm khác để chia sẻ với nhau. Mỗi người mang theo một món đồ chơi để tặng cho những đứa trẻ thiếu thốn. Gia đình, những người đồng tính và những cái ôm ấm áp cùng những nụ hôn chân thành. Trẻ em chạy đến trước mặt ông già Noel và những người đàn ông đồng tính như dàn hợp xướng đã hát bài hát chúc mừng giáng sinh.
Có một câu nói ở Miane: “Sống thật với chính mình, dũng cảm đối mặt và vượt qua dù đó là sự thật khủng khiếp đến mức nào” . Đó là một chặng đường dài của những bí mật từ cánh cửa này đến cánh cửa khác.
Đêm qua, chồng tôi – Paul đã quay sang tôi và hỏi: “Em có hạnh phúc khi ở đây không?”. Tôi lập tức đáp trả không một chút do dự: “Sẽ không có nơi nào em muốn đến ngoài nơi đây”.
Tôi không biết sau này sẽ thế nào nhưng hiện tại, tôi đang sống trong hạnh phúc trọn vẹn. Một hạnh phúc mà tôi đã có được khi dám dũng cảm đối mặt với tất cả.
(Tin giới tính hay nhất tại Ditnhau18.com)