VN88 VN88

Là phụ nữ có phải là phải là an phận

La phu nu co phai la phai la an phan

Chúng tôi quen nhau khi anh đang học đại học, tôi thì học trung cấp ở tỉnh. Sau khi tôi tốt nghiệp, chúng tôi cưới nhau, lúc ấy anh vẫn còn nợ môn, gần một năm sau anh mới ra trường. Gia cảnh hai bên nghèo nàn nên tôi ra trường, đi làm là chu cấp cho anh tất cả, chỉ với một suy nghĩ yêu anh thì không tính toán thứ gì. Anh không hề cờ bạc, gái trai, chỉ mỗi tội hay nhậu nhẹt. Ngày ấy anh hứa, anh nhận của em sau này anh sẽ cho em tất cả những gì anh có. Sự thật anh đã làm thế suốt mười mấy năm nay. Có điều mười mấy năm nay, số tháng anh đi làm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một mình tôi lo toan mọi thứ. Tính tôi cầu tiến nên ra sức làm việc, chỉ mong chăm lo cho chồng con đầy đủ, giúp đỡ gia đình hai bên.

“Tôi năm nay 34 tuổi, lấy chồng đã 12 năm, chồng hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi có hai con: một gái, một trai xinh đẹp. “

Tôi có những mục tiêu lớn của đời mình nên không nề hà việc gì. Tôi là công chức nhà nước, không đủ sống nên tôi kinh doanh thêm. Tôi không cờ bạc hay làm bất kỳ điều gì không lành mạnh, tôi làm đủ mọi thứ, kể cả dọn nhà Tết cho người ta để kiếm thêm tiền. Tất cả cứ bình thường như thế nếu như không có một ngày năm 2011, tôi bị tai nạn giao thông, nằm viện 7 tháng. Công việc không ai quản lý, chồng phải chăm tôi trong bệnh viện. Ngày ra viện, tôi phải làm lại từ đầu. Không nản chí, tôi lại lao vào làm tất cả. Đến hồi xui rủi, tôi không thành công trong kinh doanh. Tôi nhận thấy mình vẫn còn thiếu một thứ là tấm bằng đại học.

Tôi vứt bỏ tất cả trước mắt để đi học. Ngôi trường tôi chọn thi liên thông khó bậc nhất Sài Gòn. Ngày quyết định đi học, tôi đã nói với anh “em không thể chăm lo cho mọi người được, công việc và con em giao lại cho anh”. Anh gật đầu và nói sẽ lo chu toàn. Anh còn chế giễu tôi quá lo. Tôi chưa hề yên tâm. Tôi biết một người cả đời không biết mượn ai lấy một đồng, ra đường đi bằng bốn bánh, tiền lúc nào cũng được vợ để đầy ví thì làm sao một mình cáng đáng được một gia đình. Nhưng tôi vẫn đi học, vì không còn sự lựa chọn.

Lịch học chiếm hết tất cả thời gian và tâm trí tôi. Kinh tế gia đình ngày càng tồi tệ vì anh không thể lo. Người giúp việc nghỉ, tôi không thuê người khác để tiết kiệm. Chúng tôi chia sẻ công việc gia đình với nhau. Ban đầu, anh không làm nhưng sau khi bị bạn bè xem thường vì khó khăn, ngay cả gia đình anh, những người bạn thân của anh trở mặt thì anh mới chịu hiểu, chỉ có chịu khó lao động thì mới được xem trọng.

Tôi kể ra mọi thứ chỉ có một mong độc giả hãy giúp tôi giải đáp một thắc mắc, có phải phụ nữ thì không cần học nhiều, không cần làm việc xã hội nhiều? Tôi quá cầu tiến làm anh thấy mệt mỏi. Phải chăng tôi chỉ cần ở nhà với quầy thuốc của mình là được, vì tôi quản lý thì nó rất tốt. Có điều tôi không muốn gói đời mình trong công việc đó.

Tôi phải nỗ lực gấp đôi để hoàn thành cả việc học lẫn kinh tế gia đình, đến mức cả năm không đi đâu hết. Tôi đã không còn để ý mình mặc gì khi ra đường. Trong đầu tôi chỉ có một mong muốn xây dựng một nền kinh tế gia đình vững chắc để con có điều kiện ăn học đàng hoàng. Nhiều lúc anh nhìn tôi và nói “tội nghiệp em quá”. Tôi nói với anh rằng chỉ cần anh cố gắng hai năm nữa thôi, em sẽ thay đổi mọi thứ, chúng ta không phải khổ sở nữa, nhưng anh không hiểu tôi, anh chỉ cần tôi an phận.

Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên: Tôi phải làm gì, nên là một người vợ an phận, hay tiếp tục theo đuổi ước mơ cho con đi du học của mình?

( Tâm sự)

VN88