Xe tôi đã tấp vào lề trên xa lộ không may 680, tôi đang ngồi yên trong xe để chàng cảnh sát tiến gần đến làm thủ tục hành chánh. Liếc mắt vào kiếng hậu, tôi nhìn thấy một anh chàng trong quân phục cảnh sát lái chiếc xe mô tô trông thật oai vệ chớp chớp ánh đèn hụ còi tiến dần theo xe tôi cập vào lề. Chàng trai trông oai nghiêm thật, dựng xe lại theo lối của các cảnh sát tuần tra trên xa lộ. Chàng bước từng bước cẩn mật đến gần xe tôi đã quay cửa sổ xuống đang chờ mệnh lệnh. Chàng trai á đông, gương mặt khôi ngô, trẻ trung quá với chức vụ là cảnh sát trưởng ở vùng này đang nghiêm túc chấp hành luật giao thông vận. Tôi nhìn vào cái phù hiệu thêu trên ngực áo, chàng là người Việt đồng hương nhậm chức cảnh sát có tên là Kinh Luân Trần. Muốn nói tiếng “chào anh, chào em” nhưng phải theo luật hành chánh, phép nước thi hành, nên chàng phải nghiêm chỉnh dong dỏng một tiếng:
-Sir, you drive over the city’s speed limit. May I see your driver’s license and your car registration?
Tôi chấp hành theo lời yêu cầu của chàng cảnh sát viên trẻ tuổi. Chàng trở lại chiếc xe mô tô điện đàm intercom về sở cảnh sát kiểm tra giấy tờ của tôi, rồi bước lần lại xe tôi “xin chữ ký” vào biên lai phạt vạ. Tôi cố tình lẳng lơ với viên cảnh sát rằng:
-I speed up because I need to go pee. You see officer, now I wet my pants, what I am going to do?
Anh chàng nhoẽn miệng cười khoe hàm răng trắng đều thật có duyên. Chàng nói tiếp:
-Well, drive on home with your speed limit is 65 miles per hour. You will be fined $125 and please go to traffic school. Have a nice day!
Tôi nhận ticket phạt vạ và lấy cái exit kế đó để lái một mạch về đến nhà. Trong lòng vừa tức vì bị phạt, đầu óc còn đang vấn vương, man máng nghĩ đến hình bóng của anh chàng cảnh sát Việt Nam đẹp trai khi nãy. Lạy trời cho con được gặp chàng chỉ một lần nữa, thế là thoã nguyện lắm rồi!!!
*
* *
Hai tuần trôi qua thật mau, sáng nay tôi thức giấc sớm hơn mọi khi để đi làm nhiệm vụ của một người công dân Hoa Kỳ, “jury duty”, trong bội thẩm đoàn ấy, tôi đâu ngờ rằng mình đang ngồi cạnh một người mà tôi “tưởng không còn nhìn thấy nhau”. Kinh Luân, một chàng cảnh sát đẹp trai, gương mặt hậu hữu lại một lần nữa thoáng qua đời tôi. Hôm nay ông cò “off duty” của một vị cảnh sát, trong trang phục như tôi, áo sơ mi, quần tây nhẵn nhụi, thắt cà vạt chỉnh chàng đến hầu toà phiên luận của một công dân hoèn như ai. Nhận ra nhau, nhưng tôi chẳng thèm ngõ một lời chào vì còn ghét chàng cho tôi cái ticket phạt vạ hôm trước. Anh chàng cảnh sát mĩm cười thật tươi, “say hi” với tôi. Tôi lạnh lùng trên gương mặt không đáp lời ý như còn giận ghét, nhưng trong lòng xốn xao vì được ngồi cạnh một nét mặt rất thân ái…Trong toà, ai cũng đếm kim giây đồng hồ cho trôi qua những phút giây “trả nợ quỷ thần”, mong mỏi được đến giải lao. Bốn giờ đồng hồ trôi qua thật chậm, bộ thẩm đoàn gục ngủ chợt tỉnh táo hẳn lên vì đến giờ ăn trưa. Riêng tôi, sau những giờ lao tù nhàm chán ấy, mong được một phút thư giản bằng một điếu thuốc lá ngoài ban công của toà. Dõi bước theo sau, là chàng cảnh sát đã cho tôi biên lai phạt vạ hôm nào. Anh chàng nhận ra tôi là cậu bé mà chàng đã phạt vì công lý pháp chánh hôm nọ và là người đồng hương, nên anh ta mở lời chào:
-Hi em, không ngờ lại gặp em ở đây!
Tôi lạnh lùng và chãnh chẹ đốt điếu thuốc lá hút một hơi một hơi thật dài rồi đáp:
-Hi
Anh chàng trông thật xinh, đẹp trai với dáng điệu khác thường khi tôi dán mắt vào chàng trên xa lộ cách đây không lâu. Vẫn nét mặt lạnh lùng nhìn anh, tôi hỏi một cách rất khô khan:
-Hút thuốc không?
Tôi mời chàng một điếu thuốc và quay mặt về một chỗ khác, chả thèm mồi diêm quẹt như một cách xã giao lịch sự. Chàng tự mồi thuốc cho mình và nói lời cảm ơn. Chàng buông lơi tiếng nói thả theo làn khói mềm:
-Em tên là Nhựt Ðông phải không? Anh nhận ra em ngay. Em có nhớ anh cho ticket trên freeway hôm nọ không?
Tôi lạc lõng trả lời:
-Yeah
Anh chàng tiếp lời:
-Em có muốn đi uống café khi mình xong “jury duty” không? Anh muốn làm quen với em vì không sao anh quên được cái sticker dán trên xe em, nhất là cái lá cờ “rainbow” của em đó.
Thế là lòng chợt hiểu lòng, lá cờ sọc cầu vòng “rainbow flag” là tưọng trưng của giới đồng tính mà chàng Kinh Luân đã nhận ra. Tôi không thèm đối đáp một câu, nhưng chàng rất nhu mì, trao cho tôi một tấm danh thiếp cá nhân và nói:
-Call me if you please!
Chàng bước vội đi về phía căn tin, các xe lunch bán thức ăn trưa tìm ẩm thực để rồi còn phải giam mình trong toà án vì bội thẩm đoàn còn dài đăng đẳng cho tới 4 giờ chiều nay. Tôi cầm trên tay tấm danh thiếp cá nhân, số điện thoại nhà, điện thoại cầm tay, e-mail và cả địa chỉ của chàng cư ngụ với cái tên in đậm Trần Nguyễn Kinh Luân mà lòng tôi dâng lên một nỗi niềm khó tả. Chả lẽ “he asked me out on a date?” Tôi thầm nghĩ vậy khi ngồi cạnh chàng sau giờ nghỉ trưa giải lao thật khuây khoã.