Tiếc là cho tới lúc này, cảnh sát Florida vẫn chưa hề biết tới “danh tiếng” của Ted Bundy. Nếu không, họ đã nhận ra sự giống nhau giữa chiếc mặt nạ tìm thấy trên giường Cheryl và chiếc mặt nạ tìm thấy trong xe của Ted, khi hắn bị bắt ở Utah vào tháng 8/1975.
Ngày 9/2/1978, Sở cảnh sát Lake City nhận được một cú điện thoại của bố mẹ Kimberly Leach, trình báo rằng con gái họ mất tích. Kimberly Leach, 23 tuổi, cô giáo dạy trẻ, khá xinh đẹp, mảnh mai, tóc vàng nâu, lai Tây Ban Nha. Trên đường trở về nhà, cô bị một chiếc xe tải trắng đụng phía sau đít. Người đụng cô là một người đàn ông rất đẹp trai, ăn nói lịch sự. Sau khi ghi lại biên bản, phát hiện xe bị chết máy, nên cô quyết định đi nhờ xe của người đàn ông lạ mặt. Thật không ngờ, hắn có tài thuyết phục cô tới nhà hắn. Ở đó, hắn bất ngờ còng cô lại trên một cái ghế, rồi chặt đi bốn chân ghế. Trong lúc hấp tấp hắn vô tình chém vào tay hắn, nhưng hắn vẫn mặc nhiên để cho máu trào ra, và treo thòng cô từ xà nhà xuống. Sau đó, hắn dùng dùi khoan lủng đít ghế để giao hợp với nạn nhân, rồi hắn khiêng nạn nhân ra vườn sau, vào trong chuồng nơi nuôi nhiều gà vịt, tròng vào cổ cô sợi dây buộc chó với cái chuông con, và đối xử với cô như một con vật.
Ngay khi được báo cáo, cảnh sát được lệnh triển khai tìm kiếm từ sân trường nơi Leach rời khỏi lớp dọc theo đường về nhà. Người cuối cùng nhìn thấy Leach khi cô đang bước vào ôtô của một người đàn ông lạ mặt ở một con lộ vắng gần trường. Tuy nhiên, không ai nhớ được đặc điểm của chiếc xe hay của người đàn ông đó. 8 tuần sau, người ta phát hiện xác Leach tại một công viên ở hạt Suwannee, Florida. Thi thể của cô bắt đầu phân hủy nên không cho cảnh sát thêm thông tin đáng kể nào.
Vài ngày trước khi Kimberly Leach mất tích, một người đàn ông lạ mặt lái một chiếc xe tải màu trắng đi ngang qua khu trường học và phát hiện ra cô bé Leslie Parmenter, 14 tuổi, rất xinh xắn, đang chờ anh trai đến đón. Hắn đậu xe lại rồi lân la bắt chuyện với cô. Ông ta tự xưng là người của trạm cứu hỏa và hỏi Leslie về đường đi tới trường học ở cạnh đó. Cô bé cảnh giác vì anh “lính cứu hỏa” này mặt quần áo dân sự. Hơn nữa, bố cô, thám tử James Parmenter của Sở cảnh sát thành phố Jacksonville, đã dặn con gái không được nói chuyện với người lạ mặt, nên cô bé bỏ đi. Hắn cũng lên xe nhưng chạy rà rà vòng quanh cô bé. May mắn là ngay sau đó, anh trai của Leslie tới nơi. Nghe em thuật lại câu chuyện, anh bám theo người đàn ông lạ mặt và ghi lại biển số xe để đưa lại cho bố mình.
Thám tử James Parmenter ngay lập tức đi kiểm tra biển số của chiếc xe lạ. Nó thuộc về một người đàn ông tên là Randall Ragen. Nhưng ông này cho hay, biển số xe của mình bị đánh cắp và ông đã phải làm biển mới. Cảnh sát nhận định rằng chiếc xe tải màu trắng kia cũng là của ăn cắp. Hai người con của Parmenter ngay lập tức được đưa tới Sở cảnh sát, và họ dễ dàng nhận ra Ted Bundy trong số ảnh những kẻ tình nghi.
10h tối 15/2/1977, David Lee đang lái xe tuần tra ở khu vực West Pensacola thì nhìn thấy một chiếc VW mà anh chắc không phải của cư dân trong vùng. Lee quyết định kiểm tra, và thông tin phản hồi của Sở cảnh sát cho biết đó là xe ăn cắp. Kẻ điều khiển VW chính là Ted Bundy, và chiếc xe là kết quả vụ trộm cắp mới nhất của Ted. Lần đua tốc độ này hắn không thoát. Lee đã còng được tay hắn lại và giải hắn tới đồn cảnh sát.
Cuộc điều tra sau đó dễ dàng hơn nhiều. 3 nhân chứng khẳng định đã nhìn thấy Ted vào buổi chiều Kimberly mất tích. Cảnh sát cũng tìm ra chiếc xe tải trắng bị ăn cắp, với nhiều sợi vải từ quần áo của Ted còn vương lại trên xe. Ngoài ra, pháp y còn tìm ra vết máu của Kimberly trên vải trải ghế xe và vết máu của Ted ở gần thi thể cô. Một chứng cứ khác quan trọng là vết giày của Ted tại khu đất nơi tìm thấy xác của Kimberly.
Trong 3 năm (1977-1980), 3 phiên tòa đã được mở để xét xử Ted Bundy về tội giết người hàng loạt tại khu nhà Chi Omega; tội tấn công các cô gái ở Chi Omega; và tội giết Kimberly Leach.
Trong suốt phiên tòa xét xử vụ giết người tại Chi Omega, Ted đã tự bào chữa. Hắn tự tin vào khả năng của mình, rằng sẽ thuyết phục được bồi thẩm đoàn để được trắng án. Tuy nhiên, cố gắng của hắn chỉ vô ích. Hắn đã để lại vết cắn đặc biệt trên cơ thể Lisa Levy, và đó là chứng cứ không thể chối cãi được.
Ngày 23/7/1978, sau 7 giờ thảo luận, các quan tòa trở lại phòng xử án và đưa ra kết luận: Ted có tội. Một tuần sau, toà ra án quyết xử tử Ted Bundy. Hai phiên tòa sau đó đều kết án tử hình cho hung thần này.
Rất nhiều người tin rằng số lượng nạn nhân của Ted còn cao hơn rất nhiều so với con số 28 mà hắn chính thức thú nhận. Tuy nhiên, mối nghi ngờ này đã theo Ted xuống mồ, khi bản án tử hình được thi hành, ngày 24/1/1989. Trước khi chết Ted còn dành cho báo chí một cuộc phỏng vấn, trong đó hắn tuyên bố, mình là một người bình thường.
Ted Bundy bị xử tử trên ghế điện tại nhà tù Starke, Florida, vào ngày 24/1/1989. 17 giờ trước khi bị hành quyết, hắn đồng ý trả lời phỏng vấn của tiến sĩ James Dobson, Chủ tịch Hiệp hội Hoạt động vì gia đình của Mỹ. Và điều cuối cùng mà Ted khẳng định là, sách báo và phim ảnh khiêu dâm có khả năng tàn phá bất kể ai và gia đình nào.
Tại phòng hành quyết. Tiến sĩ James trong tư thế trịnh trọng thốt ra câu hỏi đầu tiên với Ted:
– Một cách tóm lược, anh đã bị buộc tội giết và hãm hiếp nhiều phụ nữ và các cô gái trẻ?
– Đúng vậy – Ted thản nhiên nói.
– Tại sao anh lại chọn các cô gái tóc vàng, mắt xanh, có thể gọi là rất xinh đẹp ?
– Tuy tôi là một kẻ giết người hàng loạt, nhưng không phải ai cũng là mục tiêu của sự chọn lựa. Người được chọn chẳng những phải đẹp về hình dáng, còn đẹp về diện mạo. Tôi là người có đầu óc thẩm mỹ đối với phụ nữ.
– Phải chăng những người này đều giống người bạn gái cũ của anh ?
– Có thể nói như vậy !
– Thế nhưng tại sao anh lại phá cái đẹp đó trên các khuôn mặt của họ.
– Đó là một sự trả thù !
– Cho ai ?
– Cho tôi, cho đời sống của tôi, và những gì vốn thuộc về tôi.
– Nhưng những nạn nhân kia không nợ anh bất cứ điều gì có thể thuộc về anh ?
– Tôi biết … họ đều là những người vô tội. Chỉ trách là cái đẹp của họ đã hại đến họ.
– Lần đầu tiên giết người anh thấy thế nào ?
– Đó là một sự sợ hãi kinh khủng. Tôi đã gặp rất nhiều cơn ác mộng. Nhưng sau đó, tôi thấy thật kích thích. Đối với tôi, giết người là một sự thử thách với chính mình, và là một sự đấu trí với cảnh sát.
– Tại sao anh lại cắt đi hết tóc và lông của một nạn nhân ?
– Vì con người sạch sẻ nhất là lúc không có lông. Tôi ưa thích sự sạch sẻ. Người phụ nữ đó đã có chồng, sự trong trắng tất nhiên không còn đó ..
– Lúc hãm hiếp các thiếu nữ anh có cảm giác hay suy nghĩ gì ?
– Lúc đó tôi không còn là chính tôi nữa. Tôi chỉ thấy tôi cần phải đạt được mục đích mà tôi muốn. Nó giống như một trò chơi săn mồi, và tôi là con hổ đói.
– Những quá trình nào đã dẫn anh tới việc chọn lựa “con mồi” ?
– Thông thường thì những nạn nhân của tôi chỉ là một sự bắt gặp tình cờ, và sự quyết định của tôi chỉ diễn ra trong tít tắt. Những người khác là do quen biết, qua giới thiệu, hoặc cũng có tiếng tăm trong vùng, thì tôi phải bỏ thêm thời giờ nghiên cứu và tìm hiểu thói quen và thời khóa biểu, trước khi ra tay.
– Có những hành động rất dã man anh đã làm như đánh vào đầu nạn nhân bằng thanh sắt, hành hạ nạn nhân bằng vợt Tennis, hoặc trói nạn nhân rồi treo lên cây, hoặc dùng những vật cứng nhọn đâm, hoặc dùng răng cắn vào chỗ kín v.v … Anh có thể giải thích những điều này thế nào ?
– Tất cả những hành vi trên chỉ nhằm thỏa mãn thị hiếu của riêng tôi. Mỗi khi tôi thực hiện tôi thấy mình như trút đi một gánh nặng tình dục mà tôi thiếu xót.
– Anh muốn nói đến chuyện yếu sinh lý ?
– Đúng vậy !
– Anh có thấy anh là một người bệnh hoạn ?
– Điều đó còn phải tùy ở cách nhìn của mỗi người. Đứng trên lập trường của đạo đức xã hội thì đúng, tôi là một người bệnh hoạn, nhưng đứng trên lập trường của riêng tôi, là một người bình thường tỉnh táo, thì tôi rất hiểu rõ hành động của mình làm, hoàn toàn có tính toán, có khoa học …
– Tính toán và khoa học của anh có nghĩa là phi tan những chứng cớ ở hiện trường một cách chu toàn?
– Đúng! Đó là một trong những phương cách của một trò chơi. Để thực thi một “phi vụ” cho tốt, phải nên hiểu biết khoa học, và áp dụng khoa học một cách triệt để.
– Cơ quan pháp y có tìm thấy tinh dịch của anh trên mình của các nạn nhân, phải chăng đây là một sự cố tình của anh?
– Lúc đầu là một sự vô tình vì đôi khi tôi cũng không tự chủ được tình huống, nhưng sau đó tôi cố tình khiêu chiến với họ. Đó là một trò chơi săn lùng hào hứng!
– Anh là người có học, vậy tại sao anh lại trở thành người như vậy?
– Tôi quả là đã lớn lên trong một gia đình với bố mẹ là người theo Thiên Chúa giáo, và họ rất quan tâm, yêu thương tôi. Chúng tôi đi nhà thờ đều đặn, trong gia đình không ai hút thuốc, uống rượu hay bài bạc. Nhưng khi được 12-13 tuổi, tôi đã chứng kiến những ảnh liên quan tới tình dục đầu tiên trong tạp chí Playboy và Penhouse, tại một tiệm tạp hóa và hiệu bán thuốc. Cũng trong thời gian đó, tôi đọc nhiều sách báo và tạp chí khiêu dâm mà người lớn vứt lại trong thùng rác. Những gì tôi học trong đó là rất “nặng” và kích thích hơn nhiều so với kinh nghiệm ban đầu của mình. Dạng khiêu dâm nặng nhất mà tôi được biết là làm tình kèm theo bạo lực, hay một loại gọi là “khổ dâm”. Có lẽ những tư tưởng đó là nguyên nhân chính khiến tôi có các hành động kinh khủng sau này.
– Vậy điều gì đã xảy ra trong đầu anh trong quãng thời gian đó?
– Mọi thứ diễn ra theo trình tự và dần dần. Đầu tiên, tôi trở nên “nghiện” nặng sách báo khiêu dâm, nghiện các phim con heo. Tôi thèm khát những tài liệu bạo lực và mỗi lúc sự đòi hỏi càng tăng hơn trước. Giống như một thứ ma túy, nó làm con người hình dung tới những điều mà ngay cả sách báo khiêu dâm, phim ảnh cũng không thể miêu tả hay diễn đạt được. Đến một lúc nào đó, tôi đi tới cái ngưỡng mà sau này, khi vượt qua nó, trong tôi bắt đầu có ý muốn thực hiện các hành động mình tưởng tượng ra. Tôi hình dung ra sự khoái trá được thưởng thức những gì chỉ có duy nhất mình làm, mình đọc và mình nhìn thấy.
– Anh ở trong trạng thái đó bao lâu?
– Khoảng 2 năm. Tôi đã cố gắng cưỡng lại xu hướng bạo lực và phạm tội vì hiểu đó là sự trả thù những mất mát về tình cảm mà tôi phải hứng chịu khi còn bé. Cái ranh giới đó dần dần bị xóa mờ, rồi tôi rơi vào những cơn mơ khủng khiếp bắt nguồn từ những cảnh khiêu dâm man rợ mà tâm trí tôi ghi lại.
– Anh có nhớ là đã vượt qua ranh giới tỉnh táo đó như thế nào không?
– Tôi không thể đạo đức giả tới mức nói rằng mình hoàn toàn bị ngoại cảnh chi phối. Chúng ta đang nói tới những mắt xích không thể thiếu trong chuỗi các hành động dẫn tới việc giết người. Cứ như thể có một thứ gì đó nấp kín trong lòng tôi, xúi dục tôi, nó làm tôi không thể kiểm soát thêm được nữa, cái ranh giới đạo đức mà tôi đã cố gắng tạo ra từ hồi còn nhỏ không còn đủ mạnh để giữ tôi thêm được nữa, và tôi như con thiêu thân lao đầu vào ánh sáng …
– Ted, sau khi thực hiện vụ giết người đầu tiên của mình, anh có những suy nghĩ và tình cảm gì?
– Tôi như vừa trải qua một điều gì đó như thể là giấc mơ vậy. Tôi không thể tưởng tượng được một điều gì như thế đang diễn ra trước mắt, chỉ có linh cảm tôi chiếm hết tâm trí, và khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, với một tinh thần tỉnh táo, thì tôi hiểu rằng mình đã làm những điều kinh khủng.
– Trước đó, anh chưa bao giờ có cảm nhận tương tự như vậy ư?
– Sâu thẳm trong lòng, tôi là một người bình thường. Tôi có những người bạn tốt, một cuộc đời bình thường, chỉ trừ một phần dù rất nhỏ, nhưng lại rất mạnh mẽ, nguy hiểm và đam mê mà tôi luôn gìn giữ làm bí mật của riêng mình. Người ta đáng lẽ phải hiểu rằng tôi không phải là kẻ tàn bạo, đồi bại hay một dạng quái vật mang hình người. Tôi cũng giống như con trai của các vị, chồng của các vị, và tôi lớn lên một cách bình thường. Sách báo khiêu dâm và phim ảnh bạo lực có khả năng tàn phá bất kể gia đình nào. Dù cha mẹ tôi rất thận trọng trong việc dạy dỗ, không để tôi nhiễm những thói hư hỏng, nhưng các loại sách báo đồi trụy vẫn phá hoại hết những gì tôi có. Và mọi việc xảy ra đã gần 30 năm rồi.
– Tại sao bao nhiêu người khác cũng trải qua những kinh nghiệm tình dục với quan niệm lệch lạc như anh, nhưng lại không sa vào con đường đó?
– Tôi không phải là một nhà khoa học xã hội chuyên nghiệp và tôi không nghiên cứu những vấn đề đó. Nhưng sau thời gian sống trong tù, tôi suy nghĩ nhiều và chợt nhận ra rằng có rất nhiều người đọc sách báo khiêu dâm đã đi vào xu hướng bạo lực giống tôi.
Không ai trong số những người “nghiện” sách báo, phim ảnh khiêu dâm có thể tránh được xu hướng đó. Không có gì phải nghi ngờ về việc này. Ngay cả một số nghiên cứu của FBI cũng cho thấy, phần lớn những kẻ giết người hàng loạt là người có xu hướng háo dâm hoặc lệch lạc về tình dục. Nhưng chính lý trí của con người có thể chế thắng được tất cả lòng ham muốn lệch lạc đó.
– Anh có nghĩ hình phạt mà Tòa án Liên bang dành cho anh là xứng đáng không?
– Tôi không muốn bàn cãi về việc đó với ông. Tôi không muốn chết. Nhưng quả thực là tôi xứng đáng chịu hình phạt mà xã hội dành cho mình ở một mức độ nào đó, và đúng là cả xã hội cần được bảo vệ để tránh hành động gây hại của những kẻ như tôi.
Và đó là những lời sau cùng của Ted Bundy – hung thần của các thiếu nữ vào thập niên ’70, làm chấn động toàn nước Mỹ. Qua câu chuyện của Ted, các bạn có thấy rằng sách báo và phim ảnh khiêu dâm làm tác động rất lớn đối với thanh niên, nhưng nếu các bạn có lý trí và lương tâm đạo đức thì có thể tự kềm chế được bản thân, KBL tôi thiết nghĩ, học biết cái xấu ở đời để hiểu thế thái nhơn tình, chớ đừng học làm cái xấu để hại người thế gian!
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)