VN88 VN88

Hãy dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp và yêu thương chân thành

Hay danh cho nhau nhung tinh cam tot dep va yeu thuong chan thanh

Với tôi, sống là phải có niềm tin, với người mình yêu thương nhất còn hoài nghi, còn lo sợ thì cuộc sống lúc nào cũng chỉ là chuỗi ngày tháng thấp thỏm mà thôi.

Tôi vốn đã đặt niềm tin vào chồng từ ngày chúng tôi còn yêu nhau. Yêu một người là chuyện khác, nhưng cưới một người lại là chuyện khác. Khi ta đã có đủ niềm tin, đã nghĩ rằng, người ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho ta, ta mới quyết định cuối cùng, đó là kết hôn. Khi quyết định cưới chồng, tôi đã nhận ra, anh chính là bến đỗ của cuộc đời tôi, là người đàn ông tôi nương tựa suốt đời này.

Cưới nhau được đúng 3 tháng, chồng đi công tác nước ngoài. Vì thời gian đi tu nghiệp khá lâu nên tôi ở nhà đã tính chuyện sinh con cái. Nhưng, ông trời chưa cho chúng tôi có con nên mãi chúng tôi vẫn có tin vui thì cũng đến ngày anh phải đi. Anh đã làm tôi rất buồn vì quyết định này, nhưng vì nghĩ cho tương lai của chồng, tôi cố gắng bằng mọi giá có thể khiến chồng yên tâm về tôi.

“Ai nói chồng tôi sao, tôi vẫn có một niềm tin tuyệt đối vào người đàn ông tôi yêu thương.”

Anh đi cũng vì công việc cũng vì tương lai. Anh nghĩ, anh sẽ lo cho tương lai của tôi và con sau này, nếu không đi thì không còn cơ hội để thăng tiến trong công việc và cơ hội làm ở đó cũng khó lòng giữ được. Một người đàn ông gánh vác trách nhiệm gia đình rất nặng nề, tôi luôn nghĩ là vậy. Nên làm sao, có một người vợ là hậu phương vững chắc cho anh, anh sẽ yên tâm hơn.

Chúng tôi chưa có tin vui, anh cũng buồn lắm. Anh mong tôi ở nhà có bầu, chăm sóc con và sinh con, sau đó anh sẽ về, như vậy tôi sẽ được an ủi phần nào. Nhưng, đúng 1 năm, sau khi anh đi và anh quay về thăm tôi lần đầu, chúng tôi mới có con…

Tôi mừng quýnh, gia đình anh cũng mừng lắm vì họ cũng luôn lo lắng chuyện con dâu không bầu bí, ở nhà lại không nghiêm chỉnh. Chỉ là họ nghĩ như vậy thôi chứ bản thân tôi luôn tâm niệm một điều, tôi phải chung thủy với người chồng của tôi hết cuộc đời này.

Mỗi tuần anh đều gọi điện về hỏi thăm tôi, từ khi tôi mang bầu, anh gọi về thường xuyên hơn nữa. Lúc nào anh cũng tỏ ra lo lắng cho tôi và con. Anh muốn về gặp con lắm, tôi cảm nhận được sự nôn nóng trong con người anh. Anh bảo, chỉ mong nhanh hết thời gian tu nghiệp để về bên gia đình.

Tôi nghĩ tội cho chồng, vẫn gửi tiền về cho vợ con hàng tháng dù tôi vẫn đi làm và vẫn lo được khoản chi tiêu của gia đình. Anh bảo tôi phải cất tiền, giữ gìn cẩn thận để sau này còn lo cho gia đình và chú ý chăm sóc sức khỏe. Tôi thương chồng vô cùng. Nhìn anh trong hình thấy gầy đi nhiều, người đen đi. Anh nói mình tăng cân nhưng tôi biết, anh đang sút cân, chỉ vì không muốn làm tôi lo lắng mà thôi…

Bạn bè tôi cứ nói, chồng đi xa như vậy bao nhiêu năm, ở nhà chồng thì khó chịu mà không thấy chán à. Với lại, phải cảnh cáo chồng ngay, đừng tin đàn ông, nhất là đàn ông có vợ, khi họ sang nước ngoài mấy năm, họ đâu có điều kiện gần gũi đàn bà nên chắc chắn sẽ này kia. Tôi chỉ cười không nói gì. Tôi vốn tin chồng, nhưng nếu mà có chuyện đó thì tôi nhất định bỏ qua cho chồng. Vì đàn ông là vậy, họ không thể kiểm soát được bản thân, chơi bời một chút nhất là xa vợ quá lâu, tôi bằng lòng chuyện đó. Dù có chút buồn nhưng phải thông cảm cho chồng, tôi cũng đâu thể điều khiển được anh.

Tôi chỉ biết lúc này, anh vô cùng lo lắng cho hai mẹ con, anh thường xuyên gọi điện về, gửi tiền về và lúc nào cũng nhắc nhở mẹ con tôi. Chẳng có mấy người đàn ông yêu thương vợ con như vậy, tôi cũng không dám đòi hỏi hay cầu toàn quá nhiều.

Mỗi năm chồng về, tôi nhìn anh gầy rộc đi, anh hốc hác vì công việc. Nhưng mà, anh bảo, vì tương lai, vì sự thăng tiến, nhất định anh sẽ cố. Thời tiết ở bên đó không quen với anh nên anh có chút thay đổi. Mỗi ngày tôi đều lên mạng nói chuyện với chồng ngoài những cuộc điện thoại để được nghe thấy giọng của nhau. Chúng tôi ân cần với nhau, nói những lời yêu thương và quan tâm, cảm thấy rất gần gũi chồng. Những lúc như vậy, tôi chỉ muốn chạy đến, ôm chầm lấy chồng của mình.

Khi tôi sinh con, anh xin được về vài ngày, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của chồng, tôi càng cảm thấy tự hào và hãnh diện. Anh cưng nựng con, yêu chiều con lắm. Ngày xa hai mẹ con, anh còn khóc. Anh nói, nhớ vợ con, nhớ gia đình nhưng cố gắng, chỉ còn 1 năm nữa thôi là gia đình đoàn tụ…

Tôi biết, đàn ông các anh có thể có những thú vui bên ngoài, hoặc cũng có thể sẽ tự chủ động tìm đến các thú vui ấy dù không cần ai dụ dỗ, nhưng điều quan trọng là, anh yêu thương và quan tâm vợ con rất mực. Với lại, tôi và anh xa nhau, 1 năm mới gặp một lần, sao dám trách cứ chồng chứ. Cứ cho là anh có chơi bời một tí, tôi cũng sẽ cảm thông và lúc nào cũng đặt niềm tin vào chồng.

Tin chồng là cách khiến chồng cảm thấy yên tâm hơn về vợ, cũng là cho chồng có niềm tin vào vợ mình. Hai người có niềm tin vào nhau thì cuộc sống sẽ luôn hạnh phúc. Tôi ghi nhận tình yêu của chồng, tôi ghi nhận những vất vả và hi sinh anh dành cho tôi. Tôi thực sự yêu anh, chỉ cần anh lo cho vợ con, lo cho tương lai sau này của mẹ con tôi là được.

Chuyện về sau, cứ để sau tính. Nếu như anh có thay lòng đổi dạ, nếu như anh phụ tôi vì người đàn bà khác, lúc đó, tôi sẽ nghĩ đến chuyện khác sau. Còn bây giờ, phải đặt niềm tin vào chồng và tôi tin, niềm tin ấy sẽ khiến chúng tôi hạnh phúc. Bạn cũng vậy, đừng chỉ sống trong hoài nghi, hãy nghĩ thoáng và hãy dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp và yêu thương chân thành. Có niềm tin là sẽ có được hạnh phúc…

(Vợ chồng)

VN88