Em thật yêu anh và nhớ anh lắm anh biết không. Em tự hỏi, tại sao trời lại không cho mình gặp sớm hơn nhỉ. Phải chi em cho anh cái trinh tiếc đầu đời là sướng biết bao. Hôm nay ngồi viết dòng nhật ký này làm em thèm cặc của anh. Cảm giác rạo rực lại đến. Em mong trời mau tối để chúng ta vào khách sạn
Em rất là nhớ anh. Yêu anh. Muôn đời nhớ anh và con cặc to dài đó.
Full Em yêu anh quá rồi, con cặc anh làm em cứ ám ảnh mãi 18+
Năm nay đứa con gái đầu lòng của Thành cũng được 14 tuổi, đi trung học gần trường. Còn đứa con trai út cũng đã 10 tuổi rồi. Bốn năm qua vợ thành thường hay làm ca đêm, làm overtime nên ít khi về nhà. Tánh Thành thì hay cả nể, nhiều lần Thành muốn nói với vợ, nhưng sợ nàng buồn nên thôi. Có lần Thành hỏi thì vợ chàng trả lời:
— Em đi làm overtime về để lo cho cái gia đình này thêm chu đáo. Chớ em có đi chơi bời đâu. Anh lo gì.
Truyện Em yêu anh quá rồi, con cặc anh làm em cứ ám ảnh mãi 18+
Rồi có lần Thành cũng nổi cấu, lớn tiếng sau một lần nàng không về nhà:
— Nhưng anh là chồng em. Em đi làm tối đến mười một, mười hai giờ khuya, hôm nay em lại không về nhà và cũng không phone về cho anh. Em có coi anh là chồng không?
Lần nào cũng vậy, hễ Thành lớn tiếng tí là Thư, vợ chàng, đóng xầm cửa lại rồi leo lên giường ngủ. Trình mệt mỏi lắm, bởi vậy sau khi lo cho con ăn xong là chàng trèo lên giường nghỉ ngơi. Hôm nay cũng như mọi ngày. Thành đưa mắt hình lên tấm hình hồi lúc hai vợ chồng mới cưới mà lắc đầu, chắc lưỡi. Bỗng chàng nhìn xuống hộc tủ.
Tủ hôm nay không khóa. Thường ngày, trước khi đi làm Thư hay khóa tủ lại. Tuy Thành là chồng, nhưng chàng không có tính tò mò để coi đồ của vợ. Nhưng nay, dường như nó có một cái gì đó thôi thúc chàng. Thành đứng dậy, kéo hộc tủ. Bên trong chẳng có gì ngoài những đóa bông hồng khô, một ít thư từ và một cuốn sổ có hoa hồng thật đẹp. Thành quan sát xong, nhớ vào vị trí cũ của từng món rồi chàng cầm quyển sách lên xem. Chàng lật trang đầu tiên, là tấm bìa mầu hồng lợt. Trang thứ hai là dòng chữ rất đẹp do chính tay Thư nắn nót. Dòng chữ đề rằng: “Nhật Ký Chúng Mình”. Ngộ thật, Thành suy nghĩ: “mình và Thư đã sống với nhau đã 15 năm rồi sao còn viết nhật ký? Chắc là không phải viết cho mình. Nhưng lạ. Nàng viết cho ai?”