Anh nắm bà tay đưa lên miện hun. Anh hun lên sau ót, rồi xuống vành tai. Hồng rùng mình, nhớ lại cái cảm giác mà Tuân đã hun cô ban nảy trong mơ. Anh dùng hai tay mình vuốt ve vào hai vù của Hồng, cô bé sung sướng quá cỡ. Bàn tay anh dần xuống âm hộ. Nước đã chảy ra nhiếu hơn. Anh xoay miệng cô bé lại, đặt lên đó một nụ hun, giống như ban trưa, nhưng đậm đà hơn, kỹ lưỡng hơn. Anh để cho Hồng nằm ngửa xuống rồi đứng lên cởi hết quần áo mình ra.
Dương vật của anh được giải phóng, bung ra mãnh liệt. Hồng thấy dương vật đàn ông thì hơi bị khớp, không biết rồi cái đó anh Tân sẽ làm gì đây? Anh vuốt thẳng dương vật, thấm vào đó một chút nước bọt cho trơn. Với Ngọc bây giờ thì anh không làm vậy, vì Ngọc đã quen với dương vật của anh, còn Hồng dẫu sao cũng mới mẻ, còn trinh. Anh làm trơn đầu dương vật, rồi nằm áp vào người Hồng. Cô sợ quá la lên:
– Anh làm cái gì vậy? Sao tự dưng đè lên người em?
– Cho anh nghen, em đừng có la, mọi người biết đó.
– Đừng làm em đau anh ơi
– Em ráng một chút là hết đau liền
Anh áp dương vật vào âm hộ con bé. Giờ khắc thiêng liêng nhất đã đến. Anh nhích nhẹ cho dương vật mình chui qua lỗ. Con bé đau quá gồng mình lại. Anh húc mạnh một cái, con bé chịu hổng nổi la toáng lên:
– Aùi ui da, đau quá
Tân hoảng hồn vì tiếng kêu khá to của Hồng, may mà bên ngoài tiếng nhạc mở to, nên không ai nghe thấy. Anhdùng miệng mình bịt ngay cái miệng đang hít hà của con nhỏ. Bên dưới, anh để yên, không nhúc nhích. Cảm giác đau rát dần biến mất, con bé cửa động cái mông. Kinh nghiệm cho anh biết con bé đang đòi anh nắc. Anh rút dương vật ra, máu bám vào dương vật anh đỏ chói. Anh đút trở lại rồi nắc nhè nhẹ, nhịp nhàng.
– Đã quá anh ơi, em sướng quá hà
– Anh cũng sướng lắm
– Nhưng hồi nảy anh đau lắm à nghen
– Tại dương vật anh to quá, chớ gặp đứa khác, chắ em không đau đâu.
Hai người hì hục đụ, còn bên ngoài, họ đang thăc mắc vì sao Tân lại đi ra ngoài lâu đến như vậy. Anh không ăn được giỗ, nhưng bù lại anh đã chơi được đứa em gái con bà dì, nàng đã hiến cho anh sự trinh tiết của mình một cách hạnh phúc.
Tình cảm giữa Vy và Duy ngày càng gắn bó hơn. Bà Lan đã gợi chuyện cùng con gái:
– Vy à, mà thấy anh Duy cũng hiền, giỏi lắm à nghen. Mà muốn gia quyền cho nó
– Thì mà cứ làm đi.
– Nhưng sợ mọi người dị nghị. Hay là má gả con cho Duy nghen
Giật mình với lời đề nghị hết sức đột ngột, nhưng chân tình hợp lí của má, bất giác, Vy đỏ mặt thẹn thùng:
– Má này, con đang học mà, vả lại cuối năm nay con thi Đại học rồi, có chồng con sợ thi rớt
– Chỉ cưới thôi, chớ còn cái chuyện đó đó, do tụi con thỏa thuận nhau, chừng nào thi đổ thì cho động phòng
– Má này, sợ người ta không chịu thì sao?
– Má bảo đảm, má nói là nó nghe hà
Bà đã biết chắc như vậy, vì chính Duy đã hứa với bà chuyện này. Cưới Vy để hợp thức hoá cái chuyện quan hệ như vợ chồng giữa bà và Duy. Bà đâu có sợ chàng rễ bà nhịn đói khát gì đâu, vì lúc nào bà cũng chăm lo chu đáo, đâu có để cho nó nhịn đói.
Buổi cơm chiều hôm ấy, bà đã tuyên bố. Tuy e thẹn, nhưng trong lòng Vy rất muốn như vậy. Duy sẽ là người chồng lý tưởng của mình.
– Nhưng tao giao trước à nghen, cưới thì cưới, nhưng phải để cho con Vy thi đổ à nghen. Đừng có mà mê … quá thì tao đuổi ra khỏi nhà à.
Bà vừa nói vừa nhìn sang Duy. Bà muốn nhắc khéo Duy cái chuyện đó. Duy hiểu ý cười cười. Ngày cưới đã định.
Sau ngày cưới, Duy và Vy chỉ ngủ chay. Mấy lần thấy Vy đang học, còn anh thì nứng cặc vô cùng, anh đến bên Vy ôm lấy nàng mà hun hít. Vy bị kích thích, nhưng vì nuốn trêu ghẹo chồng, cũng vì muốn để chuyện ấy gác lại sau khi cô thi ĐH xong.
– Em cũng muốn lắm, nhưng anh ráng để và hôm nữa nghen.
Thật ra anh thấy vợ đẹp quá mà hứng trong lòng, chứ anh đâu thiếu thốn gì đâu. Đêm nào cũng vậy, chờ cho vợ ngủ là anh sang phòng bà Lan. Có hôm anh ngủ quên trong phòng bà tới sáng.
– Bây chưa ngủ hả, sang phòng mà tính giúp má cái này
Duy quay sang vợ :
– Học xong em đi ngủ nha, anh qua phụ má.
– Ừ, anh cũng ráng ngủ sớm nghen. Em mà thi xong thì em không để anh có thời gian rãnh để đi long nhông nữa đâu
Anh sang phòng má vợ. Đem nào cũng vậy, anh cũng phải uống hết một ly ca cao sữa hột gà mà bà dành cho anh
– Uống để có sức khỏe. Lan sợ anh không đủ sức quá.
– …
– Dạo rày con Vy có cho động phòng chưa?
– Có đâu mà có, em nó đang học thi.
– Thôi ráng vài hôm nữa thì tui sẽ trả ông về cho con Vy. Nó cũng sung lắm đó à nghen, liệu hồn.
Khoái lạc đã làm cho bà mẹ vợ và chàng rễ tối mắt. Họ ân ái nhau ngay tại căn nhà mà lẽ ra hạnh phúc này dành cho đứa con gái, đó là Vy.
* *
(Đoạn văn sau gởi tặng cho lớp học anh văn, hội Việt Mỹ, chi nhánh Nguyễn Bá Tòng. Đó là những nhân vật có tên Chiêu Anh.)
Do nhu cầu cần giao tiếp với một số nhà doanh nghiệp ngoài nước, bà Lan đã đề nghị Duy học anh văn. Tuy có kiến thức cơ bản, nhưng khi anh liểm tra đầu khoá, anh cũng vào được lớp 4 của trung tâm anh văn hội Việt Mỹ, chi nhánh Nguyễn Bá Tòng trên đường Cách mạng tháng 8 cũ, nay là đường Trường Chinh. Ngày học đầu tiên anh hơi bị khớp, vì khi giới thiệu tên, tuổi, anh là lão làng, còn lại chúng chỉ học lớp 9, lớp 10. Đó không phải là lý do duy nhất để anh thấy khớp mà là trong số bọn chúng có nhỏ Chiêu Anh là coi được nhất. Nó đang học lớp 10, có lẽ là con nhà khá giả, nên nó đi học ăn mặc rất điệu. Cái điệu của con nhà gia giáo. Tuy mặc quần lững, nhưng kín đáo, mặc áo ngắn tay, nhưng chưa bao giờ nó giở cánh để cho thiên hạ xem lông.
Nhưng quái quăm thay, chính Chiêu Anh lại kêu Duy bằng chú. Nhưng xem chừng nó rất mến “chú” Duy. Buổi đầu gặp gỡ, nó hỏi:
– Bộ chú Duy đi làm hả?
– Ừ,- Anh không thích kêu bằng chú lắm nên trả lời nhát gừng
– Chú Duy đẹp trai quá, chắc chú Duy có vợ rồi hả?
Duy không tính là mình sẽ nói thật đâu. Anh muốn phiêu lưu tình ái một phen, nên anh nói dóc:
– Chưa, đâu ai thương.
– Yù, xạo quá
– Sao lại xạo?
– Hi hi, hỏng nói đâu.
Con bé cười chúm chím. Nó không nói tại sao nó cười, nhưng nhìn nó thật rạng rỡ.
Một bữa anh ở nhà, còn mẹ con của Vy đi siêu thị. Đang nghe nhạc, bỗng có tiếng điện thoại reo vang
– A lô, Duy đây.
– Chú Duy hả, biết đây là ai không?
– Oh, Chiêu Anh hả?
– Chú giỏi thiệt đó. Bữa nay ba mẹ Chiêu Anh không có nhà, mình đi ăn kem nghen chú?
– Cái gì mà chú hoài, hỏng đi đâu.
– Thôi mà, gọi bằng anh đó, được chưa?
– Ừ, tạm được rồi. Để xin phép ba má cái đã…
– Ngoan dữ quá ta ơi.