Thế là qua hai đêm ân ái mặn nồng…Tâm với Toản yêu nhau hơn, tôi hy vọng vậy! Ðừng yêu tôi, vì tôi không muốn cạn dự vào tình yêu của người khác…Tôi không phủ phàng nhưng dù sao thế nào đi chăng nữa, tôi đến với họ qua niềm vui xác thịt, đừng động lòng trắc ẩn lại gây phiền cho nhau sau này…Tôi mến phục Tâm vì hồn nhạc dâng lay láng, chúng mình dìu nhau bước tới miền thần tiên thanh thú, trọn vẹn một đêm vui, xin trả thuyền tình về bến cũ…Không buộc nhau vào một mối gúc của cuộc sống chẹn lộn thế này…Hai họ đưa tôi ra phi trường vào rạng sáng, còn nửa giờ nữa là tàu bay cất cánh, tôi nhai thêm một điếu thuốc ngoài sân bay, chia tay nhau, tôi hỏi:
-Hai người tính sao, đi Việt Nam chơi một chuyến nhé?
Hai người không trả lời, còn do dự, nhưng riêng tôi thì không đợi, tôi không thích do dự và lưỡng lự, tôi như con tàu bay, đúng giờ là cất cánh, dù tàu vắng hay đông khách, mặc kệ, lo gì. Không mợ chợ vẫn cứ đông…Who cares man!
Tàu bay cất cánh, tôi bỏ lại sau lưng một hòn đảo có hai trái tim yêu nhau. Tôi muốn yêu Tâm cũng không được, vì phải biết nhường đường cho anh mình. Ðường bay còn dài đăng đẳng mới về tới San Jose, có một điều mà tôi quên hỏi Nữ Thần Tự Do, rằng bà ấy có nhột mỗi khi thoa nách vào buổi sáng không? Chứ tôi thì, sáng nào mà không cười một mình trong phòng tắm vì nhột…nách…
* *
Tôi rủ anh Toản đi Việt Nam chơi một lần cho vui, nhưng ông này cứng đầu, không chịu thong dong thả bước theo tôi về thăm lại quê hương. Ông ấy không có cái thú tận hưởng cái Làng Nướng và tìm ra đất Sài Gòn có hơn 1001 cách ăn chơi. Thôi thì, tôi thui thủi một mình, đi về Việt Nam, ăn chơi thoã thích, mặc kệ ông anh mình, cho ổng đi về quê hương trong nỗi nhớ qua mấy đĩa DVD “Sài Gòn Cái Gì Cũng Có”.
Tôi về Việt Nam, một lần nữa, vì tiếng gọi của sự ham muốn. Tôi sống cho đời mình thêm vui, thêm yêu đời, bởi vì “cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”.
Chuyện là vầy:
Tôi làm quen với một cậu thư sinh, người Ðà Lạt, cậu này là sinh viên đại học năm thứ 2. Quen nhau ở các phòng chat, tuy là làm quen, tìm hiểu nhau qua mạng nhện, nhìn hình cậu ấy gửi, khá xinh. Cậu ta chưa từng hưởng hương vị của đời. Chỉ biết thủ dâm trong lúc đọc truyện dâm đăng tải trên internet. Nét mặt còn son trẻ, cậu thư sinh này có cái tên rất thân cảm, Nguyễn Trọng Tín. Tôi về Việt Nam lần này, là vì Tín.
Tôi xuống phi trường Tân Sơn Nhất, hành lý trong tay là mướn xe đi ngay về Ðà Lạt. Ðà Lạt không khí dễ chịu hơn, trời sương mù, mây thấp bao quanh sườn đồi làm cho người và trời như gần lại với nhau. Tôi mướn phòng trọ, và nhấc phone gọi người yêu dấu…
Tín và tôi gặp nhau lần đầu. Tín thành thật lắm, vì từng tấm ảnh, những giòng e-mail, hôm nay nhìn thấy Tín lần đầu, quả đúng là: “May mà có em, đời còn dễ thương”…Tôi đưa Tín đi ăn tối ở nhà hàng Thuỷ Tạ, dạo bước cùng Tín qua những hàng thông già gần sân Cù, rồi tôi đưa Tín về phòng….Tín ngoan lắm, nằm yên bên vai tôi nghe tôi hỏi mà trả lời:
-Thế em chưa bao giờ gần đàn ông hay sao?
-Em thật không? Em chưa bao giờ làm gì với con trai hả?
Tôi hỏi nhiều quá, nhưng câu trả lời của Tín chỉ là không. Tín nói:
-Em có xem cu đàn ông, nhìn mấy tấm hình trên internet, con trai ngoại quốc truồng trần, khoe cu loã lồ, còn trong đời thật, em có lén nhìn người ta tắm qua khe vách, chứ em chưa thấy tận mắt người con trai nào ra khí, hay truồng trần hết.
Tôi khẽ tai Tín nói:
-Thế em muốn nhìn thân hình anh không? Em cỡi đồ anh ra đi.
Tín còn hơi rụt rè, tháo bỏ nút áo và cỡi nút quần tôi ra, tiếng kéo phọt mô tuya từ từ, làm con cu tôi nằm trong quần lót cứ như con rắn muốn vồ ra khỏi hang…Tôi phụ Tín một tay, kéo luôn cái quần dài ra khỏi ống chân. Tôi hỏi Tín:
-Em thích không, anh mặc còn có cái quần lót, em có muốn thấy con cu anh không?
Tín không trả lời, mà kéo lận quần lót tôi ra, nhìn chầm vào ấy một lúc và nói:
-Cu anh bự quá ha, còn cu của em nè.