Một hôm cha tôi nói với mẹ tôi khi tôi đang học bài trong phòng:
-Mình nó à! Tôi định bán nhà và khu vườn để lên thành phố lập nghiệp. Bà nghĩ sao?- Ba tôi nói với giọng ôn tồn.
Má tôi cũng nhỏ nhẹ trả lời:
-Thôi thì tùy ý ông. Nhưng còn chuyện học hành của thằng Minh thì ông tính làm sao.
-Năm sau nó cũng hết cấp một rồi, tôi định cho nó lên đó học tiếp luôn.
Tôi vô tình trộm nghe được cuộc nói chuyện mà lòng buồn man mác. Vậy là tôi sẽ phải sa rời chốn này, nơi mà tôi đã từng lớn lên, từng có một tình cảm đặc biệt với Nga, người mà tôi hằng yêu mến. Tôi nức nở chạy qua nhà của Nga. Sau khi tôi kể cho Nga nghe tất cả, nét mặt Nga liền thay đổi rõ rệt, hiện lên một nổi buồn vô tận. Càng nhìn thấy Nga buồn tôi lại càng không giử được giọt lệ cứ tuôn rơi. Hai đứa tụi tôi ôm nhau và khóc. Những giọt nước mắt như cùng hòa quyện vào nhau. Những giọt nước mắt ấm ấm của sự nuối tiếc và chia li.
Nga chạy thẳng vào nhà lấy ra một đôi hoa tai. Nga nói:
-Minh hãy giữ một cái làm kỷ niệm, cái kia Nga giữ. Mong rằng mỗi khi Minh nhìn đến nó thì Minh cũng luôn nhớ về Nga.
Tôi ôm Nga, hai đứa ôm nhau say đắm như không muốn lìa xa nhau.
?
Những ngày sau đó tôi ráo riết chuẩn bị bài vở cho kỳ thi cuối cấp còn cha mẹ tôi thì lo thu xếp giấy tờ để bán đất và mua nhà trên thành phố. Cũng vì thế, tôi ít gặp Nga. Kỳ thi xong, mọi thủ tục về nhà đất cũng xong luôn. Tôi rời quê lên thành phố, một chốn xa lạ và đầy rẩy những bon chen.
**—–*—–**
Tôi vẫn thường xuyên liên lạc với Nga qua thư từ, ít nhất là mỗi tháng một lá thơ. Vã lại tôi cũng bận học. Tôi đã học trể hai năm vì thế tôi phải càng cố gắng để không phụ lòng cha mẹ của tôi. Ơ?trên đây, cha mẹ tôi cũng mở một tiệm tạp hóa để có đủ tiền lo cho tôi ăn học.
Thời gian vẫn cứ trôi cho đến một ngày nọ có hai người đến thăm tôi. Ban đầu tôi cũng bở ngở, thật tình mà nói thì tôi cũng chưa biết họ là ai. Tôi hỏi:
-Anh chị tìm ai ạ!
Chàng thanh niên nói:
-À, anh là anh Tuấn nè. Nga có thường nhắc với anh chị về em. Hôm nay có việc tiện đường ghé ngang qua thăm em đấy mà.
Tôi mời hai người vào nhà. Người kia thì tôi chắc đóan ra là chị Trâm. Chị nói:
-Dạo này em học hành ra sao rồi vậy?
-Em mới đậu vào học ở đại học sư phạm chị ạ. Năm dầu tiên nên bài vỡ cũng không được nhiều cho lắm.
-Công nhận thằng em tôi học giỏi ghê hén.
Thấy chị Trâm khen mà tôi muốn nở lổ mủi. Trông chị cũng xinh lắm chứ. Vừa xinh lại vừa khêu gợi nữa. Khuôn mặt thật bầu bỉnh và hồng hào, mái tóc xỏa dài. Đã thế, cặp ngực của chị căng phồng lên như muốn bung ra khỏi bộ đồ quá sức mỏng của chị. Tôi nhìn chị mà sự ham muốn xác thịt tôi càng trở nên mãnh liệt. Cứ để ý ánh mắt của chị sẽ biết. Chị nhìn tôi như muốn hớp hồn tôi vậy.
Tôi nghe mang máng có ai gọi bên tai, nhưng tôi không rõ là ai gọi. Hình như là anh Tuấn hay chị Trâm thì phải nhưng tôi không nghe rõ nữa rồi. Tôi quả thật đã bị chị Trâm hớp hồn rồi còn gì nữa. Tôi giả vờ đáp lại:
-Ờ ờ?.