Lựu Thương,
Từ ngày quen biết em đến nay cũng được nữa năm rồi, anh thấy càng ngày càng thương em hơn . Em thì cứ nằn nặc đòi là anh phải về thăm em, anh cũng đã hứa nhiều rồi về chuyện đó nhưng chưa làm được. Hôm nay ngồi trong quán cafe, anh cảm thấy nhớ em da diết nên anh đã quyết định bỏ hết công việc kỹ sư còn dang dở của anh để về thăm em một chuyến. Anh đã mua vé máy bay rồi, ngày mai anh sẽ đi, ngày mốt là ngày 5 tháng 2 thì anh sẽ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhấtlúc 12 giờ trưa . Nếu em có rãnh thì ra rước anh, còn không thì anh đi tắc xi mướn khách sạn trước rồi liên lạc với em sau cũng được.
anh Don của em,
Tái bút: em có nhờ anh mua quà gì cho em thì em điện thơ qua gắp cho anh.
Anh Don bước xuống phi trường Tân Sơn Nhất mắt ngó quanh, anh thấy bồi hồi xúc động nhớ tới 10 năm qua cũng tại phi trường này anh bước chân ra đi. “Đã 10 năm rồi, lẹ thiệt” -anh lẫm bẩm trong miệng rồi bước qua khu lấy hành lý. Túi hành lý của anh bị một tên hải quan mở tung ra, bên trong hai túi sách toàn là quần zin, quần áo lót và dầu thơm của đàn bà mà anh đã theo lời của Lựu mà mua về.
– Mang chi nhiều vậy, định bán hả – tên hải quan nói to vừa đủ nghe .
– Không, mua tặng thôi, anh cằm 5 đồng này uống cafe-anh trả lời rồi dúi vào tay hắn. Hắn chụp lẹ như sợ ai sẽ trông thấy, rồi cho anh qua.
Anh bước ra ngoài sân bay với một cảm giác khác lạ ngỡ ngàng. Tiếng ồn ào của các anh chàng tắc-xi rao in ỏi, tiếng xe, tiếng còi, tiếng ồn ào khắp nơi . Anh còn đang hoang mang sợ mất đồ, nên hai tay cứ kè kè hai cái va-li lầm lũi bước.
– Anh đi tắc xi, anh … đi … không ? – vài ba đứa tắc xi lên tiếng chào gọi .
– Tôi có thân nhân tới rước mấy anh khỏi …-anh trả lời rồi ngó quanh như là đang kiếm thân nhân nhưng thực sự anh đâu có ai rước, tất cả thân nhân của anh đều đã định cư ở Mỹ hết rồi .
Mấy anh chàng tắc-xi vẫn cứ bám riết lấy anh không buông, dường như họ không tin vào lời nói của anh vậy. Anh còn đang lúng túng chưa biết tính sao thì bỗng anh nghe có ai khều phía sau lưng của anh:
– Có phải là anh Don-giọng nho nhỏ dễ thương của một người con gái .
Anh Don quay người lại bắt gặp trước mặt anh là một người con gái không mấy gì sắc xảo lắm nhưng rất có duyên.
– Em có phải là Lựu không ? – anh hỏi .
– Em nè, anh khỏe không ?!
Lúc này thấy Lựu xuất hiện hai, ba anh chàng tắc-xi bỗng nhiên lùi lại, đi tìm mối khác, nhường chỗ cho Lựu bước tới. Lựu đưa tay đẩy tiếp hai cái va-li cho anh Don lên xe kéo, cả hai vừa đi vừa nói chuyện rôm rã. Lựu có phần lanh lẹ hơn anh Don nên nói năng chí choé, anh Don vì đi đường xa mệt mỏi nên chị ậm ừ và gật đầu, chốc chốc anh nhìn Lựu một cách chăm chú. Anh thấy Lựu tướng cao ráo, tuy nhan sắc không đẹp như trong hình, nhưng dáng vóc thì nảy nở bất giác làm anh phải buột miệng lên tiếng hỏi:
– Em có tập thể dục không sao nhìn em có vẻ thể thao …?
– Ít khi lắm, sao anh hỏi vậy- Lựu nheo mắt như đọc trong ý nghĩ của Don rồi trả lời .
– À anh thấy em dáng dấp như model … như người mẫu nên mới hỏi vậy thôi.
Cả hai vừa nói vừa đi, Lựu đưa tay chỉ về hướng một chiếc “xe mười hai chỗ ngồi” chắc đã đậu ở đó từ lâu rồi . Anh tài xế thấy Lựu cùng một thanh niên đang đi tới thì lon ton chạy ra .
– Chào anh-anh tài xế nói rồi đưa tay ra bóc cái va-li lên vai ra vẻ sốt sắn lắm .
– Đó là anh Ben, em quen với ảnh, có nhờ ảnh ra rước anh đó – Lựu trả lời một cách nhí nhãnh, gọn hơ.
Bước lên xe, Lựu tự nhiên nắm tay của anh kéo vào lòng nàng như là đã thân thuộc lắm rồi. Anh Don cũng chẳng mắc cỡ gì bèn để tay hờ hững trên đùi nàng một cách “vô tư”. Anh cảm giác được làn da mát rượi toát ra từ đùi của Lựu, cái váy ngắn cũn cỡn màu đen kia như bức bình phong làm nổi lên cái đùi trắng hếu của nàng. Mồ hôi của Don đổ ra đầy cả trán vì không quen thuộc với cái khí hậu nhiệt đới này . Lựu chìa cái khăn lên lau trán cho anh Don một cách dịu dàng, dịu dàng nói:
– Coi nè, đổ mồ hôi đầy cả trán, tội chưa- Lựu nói .
Don bỗng thấy thân thiện và gần gủi với nàng hơn qua lời nói ân cần đó. Anh choàng tay qua ôm Lựu sát vào mình. Mùi hơi của da thịt hăng hắc của con gái bên xứ Việt tuy không thơm tho như các cô bán cafe bên xứ Mỹ này nhưng cũng làm cho anh cảm thấy thích thích. Chiếc xe đỗ xuống khách sạn Thống Nhất , anh Don bước ra xe và nhìn quanh. Bây giờ anh mới thật sự được nhìn cảnh chung quanh vì suốt dọc đường anh chỉ lo để ý tới cặp đùi của Lựu mà quên bẵng. Sau khi check-in một phòng, Don và Lựu được sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân đưa lên tầng 13 của khách sạn. Anh nhân viên tiếp tân sau khi chỉ dẫn sử dụng các vật dụng trong phòng rồi bước ra ngoài, Lựu đóng cánh cửa lại không quên gài chốt rồi quay lại nhìn anh Don cười mỉm ý nhị. Nàng bước tới hai bước đứng trước mặt Don đưa cặp mắt đắm đuối giả tạo lên nhìn anh. Anh cũng đáp lại cái nhìn đó bằng một cái vói tay, kéo ghì Lựu vào lòng ôm thật chặt. Lựu chủ động hôn lên miệng của anh một cách thành thạo. Lưỡi nàng mềm mại uốn qua uốn lại làm Don hai mắt lim dim hưởng thụ. “Công nhận con gái thời nay thiệt là bạo dạn”-anh chỉ nghĩ thầm vậy rồi đưa hai tay lần xuống mông Lựu xoa bóp . Lựu đứng im mặc tình anh thao tác. Don lại nghĩ thầm: “mình bóp đít của nó mà nó không phản ứng gì, chắc con nhỏ này không có còn trinh như mình nghĩ”. Nhưng anh mặc kệ chuyện trinh tiết làm gì vào thời buổi này, đã lỡ tới đây thì tới luôn chớ, ngại ngùng gì!. Nghĩ đoạn, Don bắt đầu xoa bóp hai bờ mông vun cao, thịt hai bên cũng run rinh theo nhịp bóp của anh. Anh vén cái váy của Lựu cao lên, đưa tay trái ra nắm hờ lấy vạt, rồi tay phải anh lòn vào trong để cảm giác cái da thịt mát rượi ngay cái nai bụng.