Hắn nghiến răng trèo trẹo không ngờ cô ta lại trả lời hắn như thế, tay hắn nắm chặt lại những suy nghĩ ban đầu trở lại trong óc hắn.
– Cô ta không thuộc về mình thì sẽ không thuộc về ai hết. Nói xong cô gái ngồi dậy bước về phía nhà tắm được vài bước, có tiếng lục đục sau lưng quay lại cô chi kịp nhìn thấy hắn vớ lấy cái ghạt tàn thuốc cạnh giường giơ lên rồi tối xầm.
9 giờ kém 3 phút: tiếng chia khoá lách cách làm hắn tò mò, xuất hiện ở ngưỡng cửa xalim la vi giáo sĩ, viên sĩ quan coi tù mở miệng:
– Chào cha!
– Chào con! Vi giáo sĩ đáp lại
Hắn ngước lên
– A cha! Tôi đâu có đợi Cha. . . . . . sáng nay cha co khoẻ không?hắn hỏi đại
Kéo chiếc ghế nhựa ngồi đối diện với hắn
– Tôi vẫn khoẻ! Đêm qua ông ngũ có được không?
Hắn ngồi thẳng dậy
– Không nhiều lắm!rồi hắn cười chua chát: Cha biết một chút nữa là tôi ra pháp trường không?đó là cách duy nhất để tôi thoát khỏi nơi đây.
Vi giáo sĩ hắng giọng rồi nói :
– Con cảm nghĩ thế nào khi ngồi ở nơi đây, con co cảm thấy hối hận or co những suy nghĩ gì về hành động của mình không?Con có thể nói cho Cha biết được không hi vọng cha co thể làm được chút gì đó cho con.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt vi giáo sĩ, lạnh lùng nói:
– Bây giờ tôi nói co sớm quá không?Cha giúp tôi ra khỏi nơi này được không?Liệu bây giờ. . . . . . . . hắn bắt đầu văng tục chửi bới lung tung, làm mọi người vội kéo vi giáo sĩ ra ngoài, nhắm tránh trong cơn kích động hắn làm hại đến vị giáo sĩ.
9 giờ 20: Hắn bình tĩnh trở lại va ra dấu muốn nói truyện nữa. Vị giáo sĩ kông đá dộng đến vấn đề của hắn nữa, hai người chỉ nói bâng quơ không đầu đuôi, thỉnh thoảng vị giáo sĩ nhắc đến lời chúa. . . . trong buổi nói truyện cuối cùng này nhằm cho hắn biết không một người nào bị cô độc bỏ quên.
9 giờ 35 phút: Hắn còn đúng 25 phút trên cõi đời này, tiếng radio ở đâu đó vang đến đang phát ra tiếng léo nhéo, hai người chuyển sang đề tài thể thao rồi lại nhảy sang về vấn đề học thức. Bất thình lình hắn hỏi:
– bây giờ mấy giờ rồi Cha.
Vi linh mục trả lời:
– Mười giờ kém 17 phút .
Hắn liếm môi rồi nói:
– Đúng 10 giờ là con sẽ từ giã cuộc đời này.
Hai người ngồi trong im lặng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ của mình.
9 giờ 45: hắn thấy cồn cào ruột gan, hơi thở trở nên dồn dập người hắn run nhẹ, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh sĩ quan gác cửa đưa hắn điếu thuốc lá, châm lữa và hỏi :
– anh co muốn dùng thêm gì không? Hay một tách ca phê?
Hắn gật đầu, một tách caphê thật đặc đựng trong chiếc cốc giấy trước mặt hắn.
Hai người tiếp tục câu chuyện một cách nặng nề. Họ được giải thoát khi viên y sĩ của khám đường bước vào phòng đợi.
– Oâng có phải là X không?
Hắn chậm rải đáp:
– Hình như là phải.
– Anh co khoẻ không?
– Khoẻ
– Anh có muốn nhắn nhủ hoặc nói lời sau cùng gì không? Các phóng viên hỏi tôi anh có lời cuối cùng gì không?