“Các em thật quá đáng. Nếu cần giải quyết nhu cầu tại sao các em …”, cô la lên “TẠI SAO CÁC EM KHÔNG THỦ DÂM HAY TÌM GÁI ĂN SƯƠNG”, cô nhỏ nhẹ: “Nếu cần tiền cô sẽ giúp một ít. Bây giờ thả cô được không?”
Cả bọn có thể thấy lúc đó mặt cô sừng lên, bừng bừng. Đâu đó, có đứa nào bạo dạn lên tiếng, “Chứ không phải thủ dâm bị nghiêm ngặt cấm đoán hay sao. Tìm bò lạc coi chừng công an lụm liền”.
Cô Nghiêm nghe vậy thì không biết nói gì thêm. Một bàn tay nào đó thình lình ướm tay vào chỗ kín cô, làm cô giựt bắn người lên, chửi đổng. “ĐỒ MẤT DẠY”, cô la toáng lên.
“Mất cái dại là còn cái khôn”, một thằng trong bọn hí hửng đáp.
Hơi thở của cô Nghiêm bắt đầu gấp gút có lẽ vì khó chịu. Một đứa đứng trên giữ đầu cô lên hôn khẻ lên trán, nhưng thình lình nó lè lưỡi ra liếm vào má cô.
“ĐỒ CHÓ CHẾT. Dơ bẩn”, cô rít lên, giãy nảy. Ba bốn tiếng cười ré lên khoái trá, nhìn hai chân cô co giựt một cách cực khổ vì bị trói. Hai ba đứa liền dằn cô xuống, rồi tiện tay trẹt luôn cái quần cô ra. Cặp đùi trắng nõn bỗng lồ lộ trước mắt bọn chúng. Chúng hao háo ra nhìn.
Cô Nghiêm như đoán được những tia mắt đó qua miếng vải bịt mặt, cố cố vắt chân chéo lại che đậy, nhưng từ đâu bàn tay nào đó banh chân cô trở ra.
“Nhìn cái coi, làm gì dữ vậy”, một giọng nói cất lên cười hí hả. “Trời ơi, đen mun đẹp dễ sợ. Lông nhiều hơn tao tưởng … xoăn tít hà”, một đứa khác phụ họa.
“Nếu bắt cô trói ở cột cờ trần truồng vào sáng thứ hai họp trường chắc là vui lắm. Tao nghĩ thầy hiệu trưởng chắc cũng phải chảy nước miếng”, một đứa tiếp theo.
“THẬT LÀ QUÁ ĐÁNG, COI CHỪNG GẶP QUẢ BÁO”, cô Nghiêm buột miệng hâm dọa.
“Ê, Kế đó hay … để coi tình hình rồi tính. Đem cô trói đi. Nghe chưa cô, nếu cô hư là bắt cô trói cột cờ cho cả trường ngắm đó. Lúc đó coi thử có còn bắt chép phạt nữa thôi”.
“Ê, đứa nào sờ vào coi, còn mát tay hơn. Không biết trong đây có ai chưa từng với người lớn tuổi hơn mình”.
Một vài đứa giơ tay. “ĐM, nhìn chịu không thấu chắc phải đẩy mấy cái cho sướng rồi. Nghe nói chơi gái non có cái sướng, chơi gái già có cái lạ”, một đứa xung miệng phát biểu.
Nghe tới đây, cô Nghiêm giựt thót mình, nghĩ “Trời, chúng nó mà thay phiên hiếp mình chắc chỉ có chết. Thật không ngờ bọn học sinh bây giờ kinh khiếp quá”.
“Ai lên trước ?”, một giọng cất lên hỏi.
“Hay là bắt thăm đi!”, một đứa đề nghị. Cô Nghiêm biết thế nào rồi cũng xảy ra thôi. Trời ơi, biết tính sao đây. Cô ngẫm nghĩ, mồ hôi rịn ra đầy trán và lưng. Tứ chi cô đau nhói.
Rồi năm phút tranh cải và bắt thăm. Cuối cùng, cả bọn đều nhất trí đưa một đứa lên trước. Đang im lặng chờ đợi, cô Nghiêm chợt thấy cửa mình bị vật gì đó chạm vào. Lần này cô không la toáng nữa, mà vùng vẫy tứ chi. Cô biết điều gì sắp xảy ra … Nhưng dù cô có chống cự cho mấy cũng không thoát ra được bốn sợi dây trói chặt.
Trời ơi, còn gì nhục nhã hơn khi những tiếng cười đó cứ vang lên bên tai và tệ hơn hết là cái cảm giác cái trong sạch của mình sắp bị người ta trây bùn vào. Cô Nghiêm chợt ngừng chống cự. Cô biết bây giờ chống cự cũng uổng sức thôi. Bọn này không phải là người có lương tâm thì biết làm sao hơn. Nhưng nằm im rồi cũng khổ lắm, cái cảm giác rờn rợn cả da thịt nó làm cô xao xuyến và khó chịu.
Khiếp quá, chó đẻ thiệt ! Nó làm gì mình đây !? Cô thầm hỏi và chờ đợi. Đợi và sợ sệt cái gì đó thình lình đóng xầm vào cửa mình cô rồi ngoái liên tục. Môi cô bỗng khô đắng, mắt trợn tròn.
“Hãm hiếp là một tội xử tù rất nặng. CÁC EM NÊN NHỚ … Ui daaaa!!!”, cô de dọa rồi chợt nấc lên, khi thấy cửa mình bị xón đau. Nhưng nào bọn họ có nào sợ sự hâm dọa của cô. Bằng chứng là những tiếng cười cứ dồn vang lên. Sự xúc phạm càng lúc mạnh bạo hơn.
“Trời ơi, ác quá … Các em Ui da, ĐAU …”, cô khóc ré lên khi đứa nào đó xọc cái vật cứng như sắt đá vào giữa hai đùi cô, đau điếng. Cô thở dồn trong tiếng phành phạch của da thịt vỗ vào nhau.
“Không ngờ mặt cô đỏ gấc cũng có cái nét riêng của nó … Tụi mình chờ cơ hội gần gũi này cũng lâu lắm rồi”, một trong đám lên tiếng làm cho ai cũng đổ dồn lên khuôn mặt nửa như cười, như khóc của cô.
Hai tay cô cứ quều quào trong không gian một cách vô dụng, rồi yếu dần đi. Trong khi đứa đang hì hục giữa hai đùi cô càng lúc càng mãnh liệt. Sự tương phản đó làm cho cả bọn hăng máu, la lối cổ vũ. “Mạnh lên, xiết luôn còn chờ mẹ gì nữa! Đẩy lút luôn”. “Có được dịp này không có lần thứ hai đâu”. “Ráng tranh thủ đi !” …
Cùng lúc đó, đứa nọ gòng lưng xuống thúc luôn mấy cái sau cùng rồi đứng im như “pho tượng đau khổ”. Nét mặt nó nhăn nhó đến hết mức. Hai chân nó khụy xuống, run run. Rõ ràng nó đang trong tiền giai đoạn bắn tinh.
Cả đám thấy vậy cũng hào hứng, kích thích vô thêm. “Dzô ! Dzô ! Dzô …” “Nhớ bắn ra ngoài!”, một đứa chợt hô lớn. “Coi chừng ! Bắn vô trong là khỏi chơi luôn!”. Ai cũng thừa biết, nếu đứa nọ bắn tinh vào âm đạo cô Nghiêm thì dơ lắm !!! Với lại cũng nhờn nhợt, chơi không “bót”. Bể phê lắm !
Đứa nọ nghe được cả đám bạn nó reo hò, dù muốn bắn vô trong lắm, cái cảm giác chiếm hữu một người đàn bà ở giai đoạn cuối này thằng con trai nào không thích, nhưng cũng phải đành rút ra ngoài. Mấy đợt tinh đầu nó bắn mạnh và nhanh, đến như chớp mắt là không còn thấy. Mấy đợt sau rất rãi rác trên bụng cô Nghiêm. Bệch bạc.