Sự việc đến tận giờ giống y như những gì Mark đã báo. Tôi không thể không cảnh giác. Nhưng đến nước này tôi không thể không theo họ. Lúc đi ngang qua xe mình, tôi thò tay lấy một cây sắt dài vừa phải và nhét vào dưới lớp áo của mình.
Họ đưa tôi vào một ngôi nhà nhỏ mà tôi đoán có hai phòng. Phòng ngoài có một cái bàn nhỏ, vài cái ghế. Trên tường treo một vài tấm bằng khen. Không có máy điều hoà mà chỉ có một cây quạt trần. phía cuối góc phòng là một cánh cửa dẫn qua phòng khác.
– Mời cậu ngồi, Đây là giấy viết, cậu viết lại tuần tự những điều diễn ra từ khi cậu đến đây đến bây giờ đi.
Tôi viết được vài chữ thì nghe tiếng khoá cửa. Tôi vừa quay đầu lại thì một sợi dây thừng cứng và chắc tròng quanh người tôi một cách nhanh chóng. Sợi dây vòng qua thêm vài vòng nữa, và trước khi tôi kịp định thần, tôi bị dính chặc vào cái ghế sắt đang ngồi.
– Các anh làm gì vậy?
Vừa nghe tôi hỏi xong, đồng loạt bọn họ cười ré lên thật kinh tởm
– Cậu trai nào cũng giống cậu trai nào. Ngây thơ và trong trắng. Alan – gã lớn tuổi nhất chỉ về phía cậu bé mặt non choẹt bé nhất trong đám – mày còn nhớ chiếc xe đạp gãy sườn của mày không hả? Lúc đó hình như mày run đến nỗi không thắc mắc gì được hết đúng không?
Cả bọn lại cùng cười. Thì ra là vậy. Bọn chúng chuyên lừa đảo và hãm hiếp các chàng trai mới đến đây lần đầu. Thật đáng sợ và tôi thì sắp sửa là người mới nhất. Tôi thầm trách mình đã không nghe lời Mark. Phải làm một điều gì đó.
– Ai trong số các anh đã phá xe tôi.
– Thắc mắc làm gì cho mệt nè cậu bé.
– Tôi 22 tuổi rồi không còn bé nữa. Đừng kêu tôi là cậu bé, và, đừng nói với tôi rằng cả 4 người đi phá hai cái bánh xe tôi.
– Là em. Anh chàng tóc vàng khi nãy đáp. Có gì không?
– Cho tôi hỏi thêm đã, các người bắt trói tôi với ý định gì?
Cả bọn lại cùng cười hô hố. Một người đứng sau lưng tôi nãy giờ – có lẽ là người trói tôi – choàng hai tay qua ôm lấy vai tôi và nói vào tai tôi: “Định làm vậy nè”. Nói xong anh ta liếm lỗ tai tôi. Tôi cựa quậy đầu để thoát khỏi cái miệng kinh dị của anh ta nhưng anh ta lại đẩy môi mình xuống má tôi và liếm láp nó.
– Khoan đã, ngưng nào, anh làm tôi nhột. Okay. Được rồi, tôi hiểu rồi, các anh muốn làm tình với tôi chứ gì? Không đến và nói thẳng với tôi mà cứ làm mấy trò vô bổ này chi cho mệt.
Cả 4 người nhìn tôi kinh ngạc. Một người trả lời mà giọng vẫn còn ngạc nhiên
– Chúng tôi cứ tưởng cậu là đàn ông chính gốc. Chúng tôi sợ cậu từ chối rồi sẽ đề phòng nên tốt nhất chúng tôi sử dụng cách này.
– Bây giờ thì biết rồi đó. Cởi trói cho tôi. Để tôi trong tình trạng này có bất tiện không chứ.
Bọn họ nhìn tôi, có vẻ không tin. Phải đẩy mạnh hơn nữa.
– Cậu bé tóc vàng, em tên gì? Bao nhiêu tuổi?
– Jimmy, 19 tuổi.
– Okay. Tôi từng làm tình với hai người rồi. Nhưng với 4 người thì chưa. Bây giờ tôi sẽ làm với Jimmy trước vì cậu ấy phá xe tôi. Cậu ấy phải đền bù. Các người khác tính sau nha.
– Em… Như vậy không đúng nguyên tắc. Người nào trong nhóm lớn tuổi nhất sẽ được làm trước.
– Tôi nói là không. Đây là thân thể của tôi. Tôi có quyền quyết định người đầu tiên làm tình với tôi. Lại đây nào Jimmy. Mọi người khác ngồi xuống đi.