VN88 VN88

Dang chân ra đi Quyên nước nhờn em nhiều quá

” Dang chân ra đi Quyên “… hắn thì thầm ra lệnh và tôi như cái máy làm theo ý hắn. Máu trong người tôi sôi lên, đầu óc tôi hoàn toàn tê dại vì kích thích đến độ tôi không nhận biết quần tôi tụt xuống quá gối từ lúc nào. Mưa hắt tứ tung nhưng không thể làm nguội cơn sốt tình dục đang ngấu nghiên trong cơ thể nóng bừng của tôi. Tất cả như chợt ngừng lại khi cảm giác đau xé giữa hai đùi, hắn ôm ghì tôi trong khi nước mắt tôi ứa ra. Lần mây mưa đầu tiên trong đời chấm dứt bằng cơn đau bất chợt rồi cảm giác hối hận bừng tỉnh, tôi đẩy hắn ra, hốt hoảng sửa quần áo trong lúc băng mình qua mưa về nhà….. Không bao giờ tôi gặp lại hắn. Những đợt nghĩa vụ liên tiếp đã đưa hắn về một nơi nào đó đem theo trinh tiết của tôi.

Cho đến khi lấy chồng, tôi còn trải qua khá nhiều cuộc tình, nhưng chỉ là thứ tình cảm lãng mạn thơ từ hoặc nhiều lắm là những chiều ôm ấp sờ mó lén lút vội vã. Đầu óc tôi lúc nào cũng lo sợ viễn vông, sợ một ngày nào đó tôi sẽ bị nhà chồng khinh rẻ vì không còn trinh trắng. Đó cũng là lý do tôi bằng lòng lấy Trương. Trương hiền lành, có thể nói khù khờ. Trương thích sách, thích học và có vẻ trầm lặng như một ông giáo già. Hôm tân hôn là ngày tôi có kinh. Không biết Trương có kinh nghiệm để hiểu biết hay không, nhưng chưa bao giờ Trương nghĩ tôi là người con gái đã qua một lần ân ái trước khi lên xe hoa. Đôi khi nghĩ lại tôi chợt phì cười vì Trương khờ khạo quá, không biết làm gì và tôi dù muốn lắm nhưng vẫn phải giả vờ nằm ngay ngắn trên chiếc giường nệm có trải chiếc khăn trắng. Trương lúng túng như kẻ phạm tội. Trương nằm trên người vợ mà chẳng biết làm gì, chỉ ngọ ngoạy nhè nhẹ như sợ làm vợ đau rồi xuất tinh giữa hai đùi tôi. Tôi đã biết mùi vị ân ái nên chỉ muốn chồm lên hay cầm cho vào, nhưng sợ đổ bể chuyện mất trinh nên đành nằm im.

Lúc Trương ngủ vùi, tôi vẫn nằm trong lòng ấm ức. giòng máu kinh rỉ lên chiếc khăn, tôi vội vàng vào thay băng. Suốt cả tuần sau đó tôi cứ lấy cớ đau cửa mình để né tránh và Trương cũng không ép buộc, còn giải thích rất khoa học cho tôi về cơ thể con người và màng trinh tiết. Sống chung với nhau chỉ vài tháng tôi đã biết Trương chỉ là con mọt sách và tình dục không được mạnh cho lắm. Đối với Trương, sách vở là người tình. Những ân ái với tôi như một thứ nhu cầu xa xỉ. Trương không biết âu yếm vuốt ve. Trương thực hiện đời sống vợ chồng như loài thú làm công việc truyền thụ giòng giống, Trương chỉ biết mỗi một động tác leo lên, cho vào và nhấp nhổm ngắn ngủi để tuôn ra những chất chứa của sự đòi hỏi, để khỏi cảm thấy khó chịu rồi lăn ra ngủ, mặc cho tôi hụt hẫng với thứ kích thích vừa nhen nhúm. Nhiều đêm tôi lẳng lặng ôm xiết chiếc gối, dằn vặt ám ảnh với những hình ảnh tưởng tượng mơ hồ vì chính tôi thực sự cũng chưa biết nhiều về tình dục, trằn trọc cả đêm bên cạnh Trương mà không biết làm sao khác hơn.

Hai năm sau, gia đình tôi thoát được và đến định cư tại Mỹ. Đời sống tây phương tưởng như sẽ kéo Trương ra khỏi lớp vỏ cổ lỗ, nhưng không. Trương càng đam mê với sách vở, miệt mài với bút viết. Tôi không thể trách và cũng không thể phủ nhận Trương là người có chí. Vừa đi học, vừa đi làm nên lăn ra giường là ngủ say vùi. Thấy Trương vất vả quá tôi cũng xin đi làm để phụ giúp thêm, nhưng Trương nhất định không cho. Trương chỉ muốn tôi đi học nhưng có biết đâu đầu óc của tôi chẳng thiết tha gì đến chữ nghĩa. Cuối cùng tôi cũng xin được một việc part-time cùng với đám tỵ nạn mới sang.

Công việc thật giản dị, hút bụi lau dọn các văn phòng dưới phố. Cũng tại đây tôi quen Phong. Phong nhỏ hơn tôi vài tuổi. Nhờ Phong tôi biết cách làm dối trá cho xong việc mau chóng và cũng vì vậy mà tôi rảnh rỗi đi lục báo đọc. Dĩ nhiên báo chí trong các văn phòng không phải chỉ là thứ văn chương kỹ thuật thuần tuý mà còn có các loại sách khiêu dâm mà chưa bao giờ tôi được xem qua. Có lần đang xem tạp chí…., Phong mở cửa vào bắt gặp làm cho tôi đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng Phong có vẻ coi đó như là chuyện thường tình. Vài tuần sau thì Phong nói chuyện với tôi như với người bạn cùng trang lứa làm cho tôi cũng cảm thấy vui vui là lạ. Phong còn rủ tôi xem phim. Nửa tò mò, nửa ham muốn, tôi theo Phong lên tận lầu cao nhất. Phong dùng ống nhòm quan sát từ trong bóng tối các cửa sổ của những building chung quanh. Sau đó Phong đưa cho tôi xem. Dưới ánh sáng lờ mờ tôi nhìn thấy hai người ôm nhau. Tim tôi đập loạn xạ trong khi Phong bình thản nói hôm nay không có cảnh hấp dẫn. Hôm khác Phong sẽ tìm tôi khi nào gặp. Dần dần việc dán mắt vào ống nhòm không còn làm cho tôi xấu hổ mà coi như đó là cách tiêu khiển thời gian lãnh lương.

VN88

Viết một bình luận