Tôi mới đến chưa sắm được xe, đi đâu phải dùng hệ thống xe buýt, còn chị có chiếc xe chạy tạm nên tôi đi nhờ cũng tiện. Chị đưa tôi về nhà, chị thuê một phòng có lối đi riêng nên không gây trở ngại cho nhà chủ hay khách trọ khác. Bữa đó, tôi kết hợp món rau sống chấm sốt cà chua với món canh măng hầm xương của chị nên hợp khẩu ăn được nhiều.
Trong lúc ăn, chị và tôi thay phiên kể cho nhau nghe tình trạng hiện tại, lại được phụ pha bằng mấy ly bia nên cuộc đối thoại càng đậm đà và không chút gì che dấu. Chị cho biết sang Mỹ định cư theo diện vượt biển đã lâu, có đi làm cho một cơ sở giữ trẻ và vẫn ở vậy một mình. Tôi gạ hỏi sao chị chưa lấy chồng vì đàn ông Việt Nam vốn ưa người đồng hương thì lúc đầu chị nói giỡn ai cũng chê là xấu, sau thì lại nói chưa tìm được người hợp ý nên đắn đo mãi.
Ngược lại, tôi kể với chị về chuyện đi cải tạo bị vợ bỏ theo người khác nên ra đi chỉ một mình. Ngày làm đơn cô ấy có trở về van nài xin ghép tên, tôi cũng tha thứ, song vào phỏng vấn cô ấy bị rớt vì không chứng minh được lý do sống cùng hộ khẩu như mọi cặp vợ chồng. Giờ tôi chân ướt chân ráo sang đây, chưa nghề ngỗng gì và còn đang trong tình trạng làm mọi thủ tục an sinh xã hội cần thiết.
Chị mau mắn nói nếu vậy về ở trọ với chị thì sẵn có xe chị có thể đưa tôi đi xin các giấy tờ và đồng thời chị cho biết xin việc làm ở thành phố chị cũng dễ. Tình cờ may mắn đó đã làm tôi háo hức nên thu dọn trả phòng về ở với chị. Có người nữ lo cho miếng ăn, giấc ngủ, lại đưa đi đây đi đó vào cuối tuần nên cuộc sống của tôi chẳng mấy chốc thăng hoa và trông trẻ trung yêu đời lên.
Chị là người nữ bặt thiệp, mau mắn, khôn khéo nên tôi nhờ vả được nhiều. Tám tháng đầu, tôi còn hưởng phụ cấp nên lo học lái xe và học chữ để chuẩn bị đi làm. Hằng ngày chị bận bịu đi lo giữ trẻ thì tôi ở nhà thu dọn phòng, giặt giũ quần áo. Thức ăn chị lo làm mỗi tối để vừa đem đi, vừa dành lại tôi chỉ hâm nóng là xong.
Tối tối, hai người phụ nhau sửa soạn bữa ăn, nấu nướng, thu dọn chén bát rồi cùng ngồi xem ti vi một lúc trước khi đi ngủ. Tình cảm đồng hương lâu dần thành mến mộ, tôi nhận ra chị cũng loại đẹp người, mà sao chị không chịu tìm người kết hợp cũng lạ. Tôi đem vấn đề hỏi thì chị luôn tìm cách nói lảng hoặc nói lạc sang một hướng khác khiến tôi không dám đả động sâu hơn.
Có một lần, nhân vui chuyện, chị kể lại chuyến vượt biển của chị và chị có vẻ đau đớn vô cùng. Chị nói về chuyện thuyền đi bị bọn cướp biển chặn khám của và chị nghiến răng kể cảnh tượng phụ nữ, đàn bà, lẫn trẻ em nữ bị hiếp mà rùng cả người. Chị nói lúc đầu các thuyền đi phiêu lưu còn được thong dong, nhưng càng ngày bọn hải tặc xét khám mằn mò các bà, các chị thấy có dấu vàng trong lai áo, gấu quần nên chúng lột truồng tất cả lần tìm của.
Do đó, trước cảnh các cô các bà để vú, để lồn ra, bọn chúng động tà tâm nên chia tay hiếp hết. Ai nghe hay không nghe đều bị chúng đè, người nào chống cự là bị chúng nắc xong dùng gậy hay vật nhọn đâm vào âm hộ và liệng quăng xuống biển. Các bà lớn tuổi chúng cũng không từ, vừa giập vừa cắn đứt vú họ ra cười như súc vật. Các bé gái chúng cũng chẳng tha, một thằng đút buồi vào đụ thì những thằng khác giữ tay giữ chân, lại còn ngoáy vào lỗ đít hay bóp vú, bóp lồn cho các bé lăn lộn kêu rên thì chúng mới ưng. Tội nghiệp, lắm cháu bị nhục được thả ra ngất ngư, loạng choạng lần bước ra mạn thuyền nhảy ùm xuống biển mất tích.
Tội ác này thuyền nhân kêu gào muốn rách trời, nhưng nhân loại cơ hồ chẳng ai nghe biết. Chỉ các bậc tu sĩ cám cảnh nên tìm cách cứu vớt và an ủi nhưng nhiều chị, nhiều bà cũng khóc than rồi quị sức mà chết. Tôi ngập ngừng hỏi chị có bị hiếp như người khác chăng thì chị gật đầu, nước mắt chảy ròng ròng.
Trông chị lúc đó co người méo mó thật tội nghiệp. Tôi ôm chị vào lòng ủi an thì chị bứt rứt khóc vùi trên vai tôi. Chẳng chờ tôi hỏi, chị cho biết nhiều lần cũng muốn tự tử cho rồi, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không chết được. Có lẽ vì vậy mà chị không muốn kết hôn, nhỡ người yêu biết chị đã bị hải tặc làm thịt thì sẽ khinh rẻ chị.
Tôi bỗng nổi máu anh hùng, ôm lấy khuôn mặt chị hôn tới tấp lên mắt, lên má, lên môi và tỏ ý nếu chị ưng thì tôi sẽ không để tâm đến chuyện chị bị nạn. Hai đứa tôi sẽ lấy nhau thành chồng vợ và dựa vào nhau xây dựng tương lai.
Mắt chị lóe sáng, đầy tin tưởng, lặng im dựa vào người tôi, khóc rưng rức. Tôi ôm gọn người chị nghe mùi hương nồng nồng mà xao động cõi lòng. Tôi xoa vào lưng chị, hôn lau những giọt nước mắt tràn trên má và hứa hẹn sẽ yêu chị dài lậu. Để tỏ sự yêu mến của tôi, tôi đưa hai tay đặt lên ngoài áo chỗ vú chị xoa nhè nhẹ và tiếp tục tìm hôn môi chị.
Chị để yên không phản kháng. Tôi xoa vò nhiều lần thì muốn lòn tay vào dưới áo để bóp lên chiếc nịt ngực chị mặc, lúc ấy chị như chợt choàng tỉnh ngăn lại và nhỏ nhẹ nói với tôi: đừng vội, anh. Thư thả rồi trước sau gì cũng sẽ tới lúc ấy. Tôi bẽn lẽn gật đầu và thu tay về. Chị yên trí dựa vào lòng tôi để được tôi vuốt ve lên hai bờ vai chị.
Có lúc tôi làm chị phấn khích quá thì chị xiết cứng lấy tôi đẩy đưa bên vú phải làm tôi nhột và sung sướng lắm. Chị bằng lòng để tôi xoa ngoài lưng áo hoặc cả thò tay vào bên trong lưng kéo căng dây nịt ngực mà đùa cũng chẳng sao. Có lần chị xúc cảm nằm kềnh ra cho tôi xoa ngoài áo lên bộ ngực. Tôi xoa nắn mạnh thì hai mắt chị lim dim, miệng rên rỉ, tôi có cúi xuống hôn lên từng bên ngoài từng chiếc vú thì chị cũng chịu. Vậy mà mấy lần tôi định tốc áo chị để lôi tuột chiếc nịt vú ra thì chị giãy nảy van lơn.
Tôi thật lạ lùng vô cùng. Song trước vẻ đẹp dịu dàng, kín đáo của chị, tôi không dám xỗ xàng, e chị bị ám ảnh cảnh bọn hải tặc thì mọi chuyện tan vỡ hết. Kể ra tình trạng bị cấm cản có làm tôi khó chịu, tôi nghĩ hay là chị không tin tưởng nơi tôi. Song các bận đi chơi, tôi đòi nằm lên đùi chị nào chị có từ chối. Trái lại đôi mắt chị còn quyến luyến nhìn tôi say đắm và thắm thiết hôn lên môi tôi là khác.