Chắc phải đôi ba năm nữa, anh mới thực sự chững chạc, xứng đáng là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, vợ con. Chỉ buồn là ngày đó, tôi không nghe lời người lớn, quyết tâm lấy chồng kém tuổi để mà giờ đây, chỉ biết ngồi ngao ngán, chán nản.
Ngày lấy nhau về mới khổ cái sự chồng trẻ là như thế nào. Nói chồng bám váy mẹ quả là không sai, cái gì anh cũng một dạ hai vâng với mẹ, cái gì anh cũng nghe lời mẹ. Chỉ cần là lời mẹ anh nói thì anh phải tôn trọng đưa lên hàng đầu và lúc đó, những lời vợ nói chẳng còn là gì nữa.
Khi lấy anh, tính anh vui vẻ hồn nhiên, tôi nghĩ đó là điều thích thú và hợp với tôi. Hai vợ chồng chẳng chênh lệch về tuổi tác mấy, lấy nhau lại thấy vui vẻ suốt ngày thì chả thích. Với lại, chúng tôi cũng xác định 1-2 năm thì mới sinh con, nên cưới được chồng hồn nhiên như vậy, đi chơi với nhau thì vui phải biết. Chồng cũng thích du lịch, vợ cũng vậy thì chẳng phải là quá tốt hay sao?
“Đến bây giờ thì tôi đã nghiệm ra, chồng tôi còn quá trẻ con, chưa hợp làm chồng.”
Ngày ra mắt, làm sao biết được mẹ chồng là người như thế nào. Tôi chỉ cảm thấy mẹ anh là người dễ tính, cũng vui vẻ hòa đồng, nhưng đằng sau sự vui vẻ ấy hẳn là một câu chuyện dài. Mẹ chiều anh, kiểu vui vẻ với chồng tôi nên luôn coi anh là đứa con bé bỏng của mẹ, việc gì cũng phải thông qua mẹ thì mẹ mới hài lòng. Trước khi lấy vợ, mọi việc trong nhà là mẹ quyết, thế nên, anh cũng quen thói đó khi có tôi về nhà.
Mẹ anh phục vụ anh từ bé, đến khi có người yêu, lấy vợ vẫn vậy. Bây giờ, có vợ rồi mà lúc nào mẹ cũng mua cho anh món này, món nọ, nói là anh thích anh còn chẳng quan tâm đến khẩu vị của người khác. Chiều nào mẹ cũng gọi cho chồng tôi bảo thích ăn gì mẹ mua. Trời ạ, bây giờ con trai mẹ có vợ rồi, mà mẹ chăm sóc như đứa trẻ con, thấy chẳng hợp lý tí nào. Tôi cũng bực lây vì cách đó của mẹ.
Tối về, mẹ bày biện thức ăn ra bàn rồi gắp đầy bát con trai, con dâu thì không nhé. Mẹ chăm sóc anh không khác gì đứa trẻ lên ba, nghĩ mà sầu lòng. Tôi mặc kệ những kiểu mẹ chiều con như vậy, cũng nói với chồng nhiều lần nhưng mà mẹ chăm sóc, chồng cũng biết làm sao được đây. Thôi thì đành chấp nhận chứ biết làm sao được. Tôi không can thiệp, có gì ăn nấy, chẳng bận tâm tới chuyện ăn uống của mẹ và chồng nữa.
Bình thường không bực, nhưng quá nhiều lần, mẹ tôi luôn bắt chồng phải theo ý bà làm tôi phát chán. Mua cái gì trong nhà, chồng đã quyết rồi thì mẹ cũng mặc kệ, không cần biết. Mẹ bảo cái kia đẹp thì nhất định phải thay bằng cái kia. Thế là chồng không dám cãi mẹ, lại chấp nhận…
Có hôm, chồng cãi mẹ, mẹ mắng anh, bảo ‘mày có vợ rồi mày không cần mẹ nữa, mày nghe lời vợ mày hả?’. Mẹ tôi bảo vậy làm tôi động lòng, tôi có bảo gì mẹ tôi đâu, trước giờ tôi biết mẹ hay này kia với tôi, cũng chiều chồng nhưng tôi mặc kệ làm ngơ để giữ hòa khí. Bây giờ thì mẹ lại kiểu đổ tội cho tôi. Mẹ mắng chồng vài câu mà nước mắt anh đã ứa ra rồi lại ôm ôm mẹ trêu này nọ, đúng là cái cảnh của đứa con trai mới lớn với mẹ.
Hôm trước, có nói chuyện thuê nhà, vì tôi không chịu được cảnh này, sống vậy cảm thấy mệt mỏi. Mẹ tôi bảo chồng tôi ‘con không được thuê nhà, thuê nhà thì mẹ lăn ra đây mẹ khóc, mẹ ốm cho mà xem’. Thế là chồng tôi lại bảo, thế thôi không thuê nhà nữa, không thèm hỏi ý kiến tôi dù trước đó đã chắc như đinh đóng cột là hai vợ chồng thuê nhà, có chốn riêng tư rồi tính chuyện sinh con.
Bây giờ thì hết đường nói, mẹ với chồng cùng ý kiến với nhau, nói sao cũng không được. Cảm thấy chán nản, mệt mỏi vô cùng. Lúc này, tôi không muốn bàn gì đến chuyện thuê nhà nữa.
Đi làm về, chồng đưa tiền hết cho mẹ rồi tới lúc có việc lại thò tay ra xin, rồi ỉ ôi với mẹ, trình bày đủ thứ cần tiêu mẹ mới đưa cho. Nhà này đã thành tiền anh anh tiêu, tiền tôi tôi tiêu từ lâu rồi. Tôi với chồng nào có quỹ riêng gì, cảm thấy buồn bực trong lòng.
Sống với người chồng bám váy mẹ kiểu này, tôi chán lắm rồi. Mỗi lần tôi đưa ra ý kiến gì thì y như rằng anh bảo ‘xuống hỏi mẹ, mẹ đồng ý thì anh cũng ok luôn’. Làm gì có thể loại chồng nào như vậy, anh không có chính kiến thì tôi quyết chứ dù chống lại mẹ chồng tôi cũng nhất định không thể cái gì cũng răm rắp nghe theo mẹ.
Tình cảm mẹ chồng con dâu không tốt giờ càng không tốt hơn. Tôi mặc kệ. Chẳng ai có quyền gì mà ép người khác phải sống theo ý mình cả. Tôi chán ngấy cảnh chồng trẻ con này rồi!
Đàn ông như chồng tôi thật không xứng đáng làm chồng, làm cha của trẻ con. Thú thực, lấy chồng chỉ mong có được người chồng yêu thương mình, biết quan tâm sẻ chia. Chỉ mong chồng mình lúc nào cũng lo lắng cho vợ, bảo vệ vợ. Chồng bám váy mẹ, cái gì cũng ngheo theo mẹ như kiểu chồng của tôi thì chưa đủ bản lĩnh làm chồng.
Ngày trước không nghe lời bố mẹ là thế này đây, giờ hối cũng không kịp, sống không yên thân với nhà chồng, cảm giác mệt mỏi vô cùng. Lòng tôi hoang mang vô độ, không biết gia đình này tồn tại được bao lâu. Giá như, chồng tôi hiểu được cảm nghĩ của tôi thì tốt biết bao nhiêu. Đàn ông hãy nhìn gương chồng tôi, nếu còn muốn bám váy mẹ thì đừng lấy vợ…
(Vợ chồng)