Ăn uống trên khách sạn đã no nê. Bốn đứa kêu một chai rượu mạnh. Gã waiter ngần ngừ một lát rồi vào trong. Hắn nói nhỏ vào tai gã quản lý cái gì đó mà tên quản lý bước ra. Bằng một giọng lịch sự một cách vô cùng… kỳ thị, gã quản lý xin phép được xem căn cước của bốn đứa.
Tuân, Vũ, Mai, Duyên nhìn nhau. Chúng chưa kịp hiểu gã muốn gì thì tên quản lý đã mĩm cười giải thích:
– Ở đây, chúng tôi không được phép bán rượu cho bất cứ ai dưới… 21 tuổi.
– Vô tiệm rượu mà hỏng được uống rượu. Hỏng lẽ… uống nước ngọt?
Gã vẫn trả lời một cách điềm đạm:
– Vâng. Nước ngọt thì được. Còn muốn uống rượk thì… đi nơi khác uống.
Máu du côn nổi lên, Tuân quay qua ba đứa bạn nói tiếng Việt nho nhỏ:
– Tính sao đây tụi bây? Quậy một mách rồi đi. Ô kê?
Vũ đồng ý ngay. Nhưng Duyên cản lại:
– Đừng nóng. Quậy ở đây là cảnh sát tới liền. Khu này là khu sang mà.
Tuân ra vẻ dân anh chị:
– Quậy rồi đi liền. Ai biểu ở đây làm chi mà sợ.
Mai nãy giờ mới mở miệng:
– ĐI cũng hỏng thoát đâu. Tụi nó sẽ tìm tới khách sạn hốt trọn ổ bọn mình cho mà coi.
Vũ nóng ruột:
– Vậy bây giờ làm sao?
– Thôi, đi kiếm mục khác chơi.
Bốn đứa lục tục kéo nhau ra khỏi quán trươc những cặp mắt của bọn Mỹ đang lén ngó theo.
Ra tới bãi biển, Tuân cảm thấy đỡ bực tức hơn. Gió mát rượi làm người nó cũng mát theo. Tuân hỏi ý kiến:
– Chán quá. Thèm rượu mà tụi nó hỏng cho uống. Làm cái gì bây giờ đây tụi bây?
Duyên góp ý:
– Thì… mua về phòng uống.
Cả ba đứa giật mình ngạc nhiên. Chỉ có vậy mà tụi nó không nghĩ ra. Mai đề nghị:
– Bây giờ còn sớm. Tuân chạy vô tiệm liquor mua vài thùng bia đi. Để một chút nó đóng cửa.
Bốn đứa xách xe chạy vòng vòng. Cuối cùng rồi cũng xách được hai thùng bia về phòng. Tuổi trẻ bao giờ cũng ồn ào và háo thắng. Bốn đứa khui bia nốc ào ào. Tuân đề nghị:
– Uống đi tụi bây. Uống xỉn đi rồi chơi cái trò này vui lắm.
Ba đứa kia nhao nhao lên:
– Trò gì? Trò gì?
– Làm tình… tập thể.
Vũ khoái chí cười hô hố. Nhưng Duyên với Mai thì có vẻ ngập ngừng. Hai đứa hỏi:
– Làm tình tập thể là… làm sao?
Tuân giải thích:
– Là cả bốn đứa cởi quần chơi nhau tại đây luôn. Chịu hông?
Duyên mắc cở cười rú lên:
– Chơi gì kỳ vậy? Chơi mà có người coi làm sao…. nứng được?
Vũ cãi lại:
– Thì tao với con Mai cũng vậy. Cũng bị tụi bây coi vậy.
Mai cũng đồng ý với Duyên:
– Chơi mà người ta coi làm sao sướng được. Hay là… tắt đèn đi.
Tuân nhất quyết giữ vững lập trường:
– Đã đi chơi mà còn sợ. Nếu sợ thì đừng đi chơi.
Duyên với Mai nín khe. Từ xưa đến nay tụi nó vẫn ngán thằng Tuân. Tụi nó coi Tuân là đàn anh nên Tuân đã quyết định thì ít đứa nào dám cãi.
Cả phòng được dọn dẹp nhanh chóng. Mấy vỏ bia không được dùa về một góc. Bốn đứa bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Mai với Duyên vẫn còn bẽn lẽn không dám ngước mặt lên. Tuân cười hô hố, bảo tụi nó:
– Có cái đéo gì mà mắc cỡ. Có ông bà cha mẹ nào hỏng đéo đâu? Hỏng đụ đéo làm sao có tụi mình.