– Có cơm ăn nhớ để cho tao chút cháo nhe!
Thùng xe có che vải bít bùng, bên trong tối om , tôi mở tấm bạt phía sau cho gió lùa vào, rồi lần mò kiếm chỗ trống phía đầøu xe cho mấy người ngồi xuống sàn. Tôi mở mấy hộp đồ ăn ” ration B” của Mỹ sẵn có trong xe , chúng tôi ngồi ăn và trò chuyện. Nàng tên Thúy , hồi ở nhà quê ra Nha trang làm quán rượu , may gặp motä đại úy Mỹ Mỹ , vừa có bầu thì nó về xứ không bao giờ liên lạc lại . Nàng nhờ có tiền bạc của anh Mỹ để lại, buôn bán lân hồi, sau gặp một anh biệt kích dù , thằng bé chưa được ba tháng thì ba nó đã mất tích . Nàng thờ dài:
– Cái số của em nó lận đận . Có lúc em chỉ muốn chết cho rồi. Nhưng mà còn hai con…
Rồi nàng đổi sang chuyện khác:
– Em có tiệm chạp phô ở Đồng đế, mỗi tháng vẫn về Nha trang câát hàng ở Hưng thành, sao không gặp anh bao giờ?
Tôi trả lời là tôi học ở đại học Đà lạt , mới chạy loạn về nhà ít hôm .
Nàng dự tính về nhà chồng ở Saigon rồi tính sau, tôi bảo nàng, Saigon cũng mất đến nơi, mẹ tôi tính vô bán hết các thứ rồi tìm đường chạy ra ngoại quốc. Tôi hỏi nàng có muón đi cùng với gia đình tôi không. Nàng bảo đó là giấc mơ thôi, ” anh nói cho vui thôi, còn mẹ anh nữa chi” .
Được một lúc, thì con Hạnh mệt quá lăn ra ngủ , tôi cũng kiếm cái mền để Thúy đăït con cho ngủ bên cạnh nó, tôi ngồi sát bên Thúy và câu chuyện thân mật hơn. Tôi hỏi nàng có tính bước đi bước nữa không thì nàng thở dài:
– Đâu có tính được anh ới! mà em bây giờ già rồi, lại lếch thếch hai đứa con , ai cũng sợ. Thử hỏi anh xem, em có muốn người như em không?
Tôi dp vội:
– Em đâu có già, còn trẻ măng hà ( câu này tôi nói thật ). Em đồng ý , anh xin mẹ anh cho cưới em ngay ngày mai ( câu này tôi nói xạo).
Rồi tôi ca:
– Quyết chí hỏi vợ cho con a!
Quyết chí tìm nàng dâu ngoan a!
Nàng cười;
– Anh chỉ xạo. Trông cái mặt anh hơn hớn ra , thấy ghét !
Rồi nàng hạ giọng thân mật:
– Em cũng chưa biết thế nào. Nhiều lúc một thân một mình, lẻ loi ray rứt khổ lắm . Anh nghĩ coi, em cũng là con người , nhiều lúc cũng có đòi hỏi thể xác chứ bộ , nhưng biết làm sao . Đàn ông các anh , cần thì đi chơi , đàn bà con gái khó lắm.
Nàng có vẻ dễ dãi , tôi xích lại gần hơn , luồn tay ra ôm sau mông rồi luồn tay trong lần áo đưa dần lên , lưng nàng mềm mại mát rượi . Nàng liếc nhìn tôi nhưng vẫn thản nhiên nói chuyện, tôi thì thấy nóng cả người , tim bắt đầu đâïp nhanh. Tay tôi vòng ôm cả cái eo thon của nàng , ngón tay sờ lần về phía trước chạm vào da bụng ngay trên cạp quần. Vừa lúc thằøng bé ú ớ khóc , nàng bế nó lên dỗ dành:
– Đói rồøi à con, mẹ cho con bú nha.
Nàng vạch môït bên vạt áo lên, trong không có nịt vú , trời ơi trong bóng đêm cái bầu vú trắng lồm lộp . Thằng bé gục đầu mà bú chùn chụt , nàng lim dim mắt . Cái cảnh khêu gợi quá, tôi quay hẳn người qua, mộït tay vẫn ôm sau lưng tay kia lần vào trong vạt áo bên này xộc lên mà xoa bóp cái bầu vú. Nàng nhăn mặt , ghé tai tôi thì thầm:
– Em bị cương sữa , anh đừng bóp mạnh đau em .