VN88 VN88

Anh yêu em! Nhưng… anh nghèo

Dạo bước trên vỉa hè nó và Linh trò chuyện vui vẻ. Linh dừng lại ở quán bánh mì patê còn nó vẫn mải bước tiếp. Linh nắm vào cổ tay nó kéo lại:

“Đây rồi Quân! Tớ thích ăn bánh mì!”

Nó sững người. Đây là lần đầu tiên có một người con gái nắm tay nó, nó cảm nhận được đôi tay mềm mại ấm áp từ Linh! Vui mừng vì Linh lại thích ăn bánh mì, may quá, phù hợp với túi tiền của nó.

Vì quán đông khách nên hai người phải ngồi sát cạnh nhau. Giờ nó mới để ý kĩ khuôn mặt Linh, làn da Linh trắng không đen nhẻm vì cháy nắng như nó, khuôn mặt hiền, xinh xắn, đôi môi đánh son màu nhẹ càng làm cho Linh rạng rỡ khi cười, nụ cười có thể làm ngây ngất tất cả các chàng trai – nó thầm nghĩ.

“Quân sao mà nhìn tớ chằm chằm thế! Mặt tớ có nhọ à??”

“Không..không..không có gì” – Nó đỏ mặt quay sang một bên, không dám nhìn Linh nữa..

“Nhìn Quân đẹp trai lắm đấy biết không! Nhưng mà nhát như thỏ đế ý”

Nó càng đỏ mặt hơn khi Linh nói vậy

“Đấy đấy mặt lại đỏ hơn rồi kìa …”

Hai người đi bộ về, nó chỉ cắm mặt xuống đất mà đi, Linh nói nó nhát là không sai, từ bé đến lớn nó đã thân mật với người con gái nào đâu.

“Đến nhà tớ rồi! Tớ vào nhé. Quân về nhanh kẻo muộn là bác tớ đóng cổng đấy!”

Linh vẫy tay chào rồi nhanh chân bước vào nhà, ngôi nhà 3 tầng to lớn, mặt tiền rộng, trước của nhà có nhiều bồn cây bonsai tạo dáng tuyệt đẹp. Nó tự hỏi bản thân “Tại sao một cô gái xinh đẹp, nhà giàu như Linh lại đi làm thân với thằng nhà quê nghèo túng như mình, người như Linh thì khó gì tìm bạn…???” Nó nghĩ vu vơ bước về xóm trọ. Nằm cố nhắm mắt để ngủ nhưng nó không tài nào ngủ nổi để mai dậy sớm đi nhận lớp…những sự việc ngày hôm nay đúng là kỳ lạ…cô gái kỳ lạ… Còn việc Linh nói học cùng lớp với nó thì ai mà tin được, không thể trùng hợp đến thế…Nghĩ rồi nó thiếp vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.

Tiếng nhạc chuông điện thoại kêu thành từng hồi làm nó tỉnh giấc..ú ở cầm điện thoại lên nghe

“Aa…L..ô..”

“Trời ơi! Giờ này mà vẫn còn cái giọng ngái ngủ đấy nữa… dậy nhanh sắp vào lớp rồi”

Đó là cuộc gọi từ Linh.

“Hả…” Nó văng điện thoại luống cuống chuẩn bị quần áo, sách vở….Chạy hộc mạng đến trường, vừa chạy mồm vừa nhồm nhoài gặm cái bánh mì…đến cửa giảng đường hai tay chống vào đầu gối thở dốc, vừa ngẩng mặt lên thì nó trố mắt nhìn. Linh đang ngồi ngay hàng đầu mỉm cười với nó:

“Quân ngồi đây! Tớ dành chỗ cho cậu đấy!”

Các ánh mắt chung quanh lại đổ dồn vào nó y hệt như lần trước, một cái thằng như nó lại được người con gái xinh đẹp như Linh để ý, dành chỗ cho đúng là lạ đời. Nó gượng cười và bỏ đi hết những cái nhìn xung quanh tiến vào ngồi cạnh Linh, mặt đỏ ửng lên, tay gãi đầu:

“Cảm..cảm ơn cậu nhé!”

Cứ như vậy các giờ học, buổi học mau chóng trôi qua.

***

Mới vậy mà đã được 3 tháng kể từ lần đầu nó và Linh gặp nhau, 3 tháng cũng là khoảng thời gian nó thầm yêu Linh nhưng nó chẳng dám thể hiện, chỉ đơn giản vì nó nghèo. Bên ngoài nó và Linh là 2 người bạn thân thiết, gắn bó… Còn về học tập nó vẫn tiếp đà từ cấp 3 – là một sinh viên ưu tú của trường, đặc biệt là bộ môn Toán nó học rất tốt, nó có khả năng tính toán, thống kê số liệu nhanh đến mức giảng viên cũng phải ngỡ ngàng. Nó khiến cho nhiều người trong lớp, trong trường bằng mặt nhưng không bằng lòng vì nó luôn được các giảng viên ưu ái… Và đương nhiên nó cũng giúp đỡ được Linh nhiều trong việc học tập.

Thỉnh thoảng Linh lại qua phòng trọ của nó nhờ giảng giúp nhiều bài mà Linh không hiểu.

Một buổi tối, Linh gọi cho nó.

“Alô”

“Quân à! Cậu có ở phòng trọ không ? Tớ qua nhé!”

“Tớ có! Bài tập hả Linh?”

Linh tắt máy ngay lập tức, chỉ vài phút sau Linh đã tới, mở cửa cho Linh…vẫn là hình ảnh Linh như mọi khi nhưng có cái gì đó biểu hiện không rõ ràng lắm, nó có cảm giác như Linh đang lo lắng về điều gì…

“Linh à! Cậu vào đi.”

“Tớ…tớ…”- Linh lặng lẽ bước vào phòng và ấp úng.

“Cậu có chuyện gì à? Cậu kể tớ nghe đi!!!”

“Chỉ là…là…”

“Là sao…Cậu cứ nói đi tớ giữ bí mật cho! Biết đâu cậu nói tớ lại giúp được cậu”

“Cậu phải giúp tớ nhé…!”

“Tớ hứa”

“Cậu hãy yêu tớ được không… Tớ thấy thích Quân ngay từ khi mới gặp lần đầu… – Linh ngập ngừng – Lâu nay tớ không dám nói là vì tớ sợ ảnh hưởng tới việc học của cậu, nhưng giờ tớ không thể giữ trong lòng lâu hơn được nữa… Cả ngày hôm nay tớ đã nghĩ rất nhiều nên bây giờ mới đánh liều nói với cậu!” – Mặt Linh đỏ bừng.

VN88

Viết một bình luận