Cuối kì học đầu tiên của năm, Dương mải mê với một đống tiểu luận các môn, vừa phải ôn thi vấn đáp. Mệt nhưng Dương tự nhủ phải cố gắng. Không có thời gian đọc tiểu thuyết hay mơ mộng nữa. Dương ngủ muộn hơn. Giấc ngủ không trọn vẹn đầy mệt mỏi và lo lắng cho kì thi khiến chàng hoàng tử trong mơ không đến thăm cô vào mỗi đêm nữa. Sáng se lạnh, khoác thêm chiếc khăn vào cổ, Dương chạy như bay ra khỏi nhà và nhảy ngay lên xe Ngọc. Cô đến trường và vội vã vào hàng phô tô. Lần này thì cô đâm sầm vào một người. Dường như có kinh nghiệm hơn đợt trước, cô không cúi mặt mà ngẩng đầu vội nói xin lỗi một cách rõ ràng và nhìn vào đối phương.
-Em xin lỗi ạ. Em vội quá! Ơ…
Đứng trước mặt Dương lúc này vẫn là cái kính trắng quen thuộc, ba-lô đeo lệch một bên vai, cao lớn và đẹp trai. Dương ấp úng. Vẫn là anh! Nhưng sao lại là anh!
-Em không còn cúi gằm mặt như lần đầu nhỉ? – Giọng nói ấm áp vang lên, đôi mắt chàng trai nhìn vào Dương như muốn tìm ở cô một câu trả lời.
-Dạ, không hiểu sao… không hiểu sao em lại cứ đâm vào anh thế này… Em xin lỗi ạ!
-Thì đó… Em làm anh giật mình đấy…
-Em xin lỗi ạ… – Dương hấp tấp nói nhanh. Chưa bao giờ cô và anh đối diện nói chuyện với nhau như thế.
-Không thể xin lỗi là xong đâu. Capuchino không?
-Ơ…
-Coi như em đồng ý đi, được không?
-Dạ.
-Anh phải gặp thầy giáo một lúc nữa. Tầm 9 giờ anh đợi em ở sân trường, chỗ ghế đá có thiên thần đã từng nhảy múa nhé!
-Chỗ thiên thần đã từng nhảy múa… Ơ… anh…
Trong lúc Dương còn ngẩn ngơ ấp úng thì chàng trai đã chạy nhanh về phía tòa nhà cao nhất trong trường Đại học. Dương vẫn chưa hiểu gì cả. Hay là cô không nhớ ra điều gì đó. Dù sao thì Dương vẫn phải làm cho xong việc của mình đã. Cô in bài xong và đem bài tiểu luận tới nộp cho thấy giáo. Cô nói với Ngọc là mình có việc, bảo Ngọc về trước, cô sẽ tự bắt xe buýt về sau. Rồi cô tìm một cái ghế đá đợi anh chàng đã hẹn cô lúc 9 giờ. Trên ghế đá, cô nhớ tới lời anh chàng kia nói tới “chỗ thiên thần đã từng nhảy múa” – “là chỗ nào nhỉ?” “Thiên thần mà nhảy múa ư? Thiên thần làm gì có thật mà nhảy múa ở sân trường này chứ? Hóa ra anh chàng này cũng mơ mộng giống mình?” Dương tủm tỉm cười. Rồi cô giật mình sực nhớ ra điều gì đó. Nhìn ra phía sân trường đầy nắng và hơi gió lạnh, Dương chợt nhớ ra, lần cô mặc áo dài trắng… Dương lè lưỡi, thấy mình ôi sao ngốc nghếch quá! Rồi cô lại cười bởi chính sự ngốc nghếch trẻ con ấy. Cô đảo mắt nhìn khắp nơi, chín giờ hơn rồi nhưng chưa thấy anh chàng đó đâu. Rồi xa xa bóng dáng quen thuộc ấy lại xuất hiện.
-Sao em lại ngồi đây? Làm anh cứ đứng ở chỗ kia…
-Vì ghế đá này con trống mà?
-Nhưng đây đâu phải…
-Không phải chỗ “thiên thần nhảy múa” hả anh? – Dương vừa tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa cười.
-Đi nào.
Rồi một lúc sau. Dương đã ngồi sau xe của chàng hoàng tử mà đã rất nhiều lần đến gặp cô trong mơ. Dù là hơi ngốc nghếch một chút, nhưng điều đó chỉ có mỗi Dương biết, và nó làm cô hạnh phúc. Thế là đủ!
Xe dừng trước cửa quán “Love Capuchino”. Dương vội nói:
-Em vẫn thường đến quán này.
-Vậy ư? Anh cũng vậy.
Người phục vụ nhận ra hai vị khách quen. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười chào họ và bưng ra hai ly Capuchino.
-Anh cũng uống Capuchino?
-Tất nhiên.
Dương nhấp một ngụm cà phê, đưa mắt nhìn quanh, tránh ánh mắt của anh chàng ngồi đối diện. Cô không nói và cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
-Anh hay đến đây vì có một người cũng hay đến. Anh thấy có nhiều điều thú vị ở quán này.
-Vậy ạ.
-Sao em không hỏi có gì thú vị?
-Em…cũng không biết nữa… – Dương ngập ngừng.
Một lát, anh phục vụ bê ra một cái bánh kem nhỏ, vui vẻ hỏi chàng trai:
-Vẫn chỗ cũ bên ban công, nhưng hôm nay anh không vẽ nữa à?
-Vẽ ư? – Dương ngạc nhiên nhìn anh phục vụ, rồi quay lại phía chàng trai.
Anh phục vụ đi khuất, Dương nhìn anh chàng đối diện.
-Anh hay vẽ ở đây à?
-Ừ, bất cứ khi nào anh vui. Anh đều đến đây vẽ.
-Sao hôm nay anh không vẽ? Vì anh không vui à?
Dương thấy anh chàng không nói gì, chỉ cười, cô cúi mặt xấu hổ và ngượng ngùng:
-Hình như em hỏi nhiều rồi.
-Không sao. À, anh nhớ ra là có việc phải đi. Hôm nay anh mời. Chào em nhé!
Chưa kịp để Dương hết ngạc nhiên, chàng trai bước vội ra khỏi cửa. Dương thấy một chút lạc lõng, một chút xấu hổ, một chút buồn, một chút tiếc nuối… Cô đứng dậy nhìn theo bóng chàng hoàng tử của mình. Người phục vụ tiến bên cô và đưa cho cô một tập giấy được kẹp gọn gàng. Anh phục vụ không nói gì, chỉ cười và ra hiệu bảo cô mở ra xem. Dương nhẹ nhàng lật giở từng tờ giấy.
“Ngày mưa, anh nhìn thấy em…nhưng em lại không thấy anh…
Nụ cười em làm anh thấy ấm áp…và anh quyết định….
Sẽ vẽ một câu chuyện mà em làm nhân vật chính…
Anh sẽ không ngừng vẽ…và sẽ tiếp tục vẽ…
Một nàng công chúa của riêng anh!”
Dương tiếp tục giở sang trang thứ hai. Tay cô run run…
Một bức tranh vẽ một người con gái với dáng vẻ lúng túng, vội vàng, đang cúi đầu trước một anh chàng cao lớn. Mái tóc cô rối bù bởi một sự hấp tấp nào đó, cái đầu cúi rạp xuống đầy xấu hổ, hai tay buông thõng. Anh chàng vẫn kiêu ngạo đứng yên. Một dòng chữ ghi bên dưới: “Ngày đầu tiên của chúng mình, thế đấy em nhỉ…”