VN88 VN88

Anh yêu em bao nhiêu ?

Anh vờ như không nghe không biết, khẽ cúi xuống đóng cúc chiếc áo khoác xám tro tôi đang mặc. Ngạc nhiên trước những cử chỉ thân mật đến mức trơ trẽn ấy, tôi trợn mắt, trong phút chốc không biết mình nên làm gì. Anh thì thầm:

– Anh thích màu xám, vì Hân của anh thích màu xám. Anh thích cơm trộn tương vì Hân của anh thích ăn. Và anh thích con người tên Hân.

Anh ngẩng lên, tay áp nhẹ vào má tôi, nhìn sâu vào mắt.

– Anh không yêu em bằng vũ trụ được… Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người em thôi, chỉ bằng tất cả những gì thuộc về em thôi.

Tôi đứng như trời trồng. Anh chỉ khẽ mỉm cười, rồi quay đi. Trong phút chốc, dáng đi dong dỏng ấy chìm trong ánh đèn đường và những tiếng xe cộ inh tai ngoài kia. Tôi chỉ biết đứng khóc….

Sáng sớm, chuông điện thoại kêu inh ỏi, suýt nữa tôi tắt đi vì tưởng chuông báo thức. Mãi mới mở được cặp mắt sưng húp:

– À lô. Giọng ồm ồm ngái ngủ.

– Chị Hân, chị phải đến đây ngay….

Chạy trên hành lang trắng xóa, nồng mùi kháng sinh của bệnh viện, Hân mím môi đến trắng bệch, mắt dao dác tìm số phòng. Lên đến nơi, cô khựng lại, nhìn chiếc giường trắng xóa đang được một cô y tá dọn dẹp, phủ lại ga.

– Chị ơi, giọng Hân run run, chị ơi cho em hỏi anh Phạm Huy Tùng nằm đây đâu rồi ạ?

Chị y tá chưa kịp trả lời chợt có tiếng gọi ngoài hành lang làm Hân giật mình:

– Chị Hân, chị Hân phải không ạ?

Hai người, một cậu nam mặt trẻ măng, và một cô gái tóc dài xoăn xõa chạy nhanh lại. Mắt ai cũng đỏ hoe.

– Em chào chị, giọng người con trai nghẹn nào, em là Hoàng, cùng tổ công tác với anh Tùng…

– Tổ công tác? Tổ công tác nào?  Giọng Hân không còn chút biểu cảm, mắt vô hồn ngơ ngác nhìn vào hai gương mặt trước mắt.

VN88

Viết một bình luận