Phong như chợt tỉnh khỏi cơn mê, anh cứ mù quáng tin vào một tình yêu không có thực, tình yêu đầy sự lừa dối mà anh không nhận thấy hạnh phúc, tình yêu của mình ngay trước mắt. Phải chăng bây giờ đã quá muốn màng đối với Phong khi trước mắt anh Hạnh đã không còn nguyên vẹn củng vì anh, hi sinh vì anh quá nhiều mà anh chưa bao giờ nhì thấy được. Quay đầu lại đi Phong ơi, mày phải thức tình lại đi thôi.
Em có thai rồi,
Phong bình tỉnh đến mức Hạnh không thể ngờ được, từng câu nói của Phong còn làm cho Hạnh càng nhói đau thêm
Mấy tháng rồi, đi phá đi, đây chỉ là một tai nạn không đáng có, cô cần bao nhiêu?
Hạnh là một người con gái sinh ra trong một gia đình giàu có, cô không cần tiền, cô cần Phong vì cô yêu Phong, Phong không giàu có, không quá đẹp trai nhưng sống rất giản dị và nội tâm. Hạnh thấy được trong Phong một con tim hết lòng vì người mình yêu thương và cô đã được chứng kiến điều đó từ mối tình trước đây của Phong. Mặc dù người Phong yêu đã chết nhưng Phong vẫn không ngừng yêu cô ấy.
Em không cần tiền, anh nghĩ em cần tiền sao, em thiếu tiền sao, em….em….em…chỉ cần anh thôi. Anh hiểu không?
Nhưng tôi không yêu cô, cô biết rõ điều đó mà
Em không quan tâm điều đó, em chỉ cần có anh, em sẽ giữ đứa bé dù anh không quan tâm gì tới em.
Tùy cô
Dức lời Phong đứng lên bỏ đi đề lại Hạnh một mình tại quán café, nơi mà lần đầu tiên cô gặp anh và yêu đơn phương anh. Lệ cô rơi, rơi trên má, cô hi vọng mình báo tin mình mang giọt máu của anh thì anh sẽ chịu trách nhiệm và đón nhận cô, cô thất vọng, rất thật vọng. 2 tháng trước sinh nhật anh, cô đến chúc mừng anh, anh uống say, cô dìu anh vào phòng, trong cơn say anh đã chiếm đoạt cô. Không, chính xác là cô tự nguyện, trong cơn dục vọng anh không gọi tên cô mà tên người anh yêu nhưng cô vẫn chấp nhận. đón nhận thân thể anh và………cô đã mang giọt máu của anh.
Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Hạnh trở về nhà với mớ hỗn độn trong đầu, cô biết gia đình cô rất thích anh, muốn anh trở thành một thành viên trong gia đình cô nhưng trong tình cảnh này liệu gia đình anh có hiểu cho cô không hay lại trách cô sống buông thả, hư hỏng. Cô nằm trên thiếp đi lúc nào không biết.
Phong ngoài mặt lạnh lùng với cô nhưng anh biết mình phải có trách nhiệm trong chuyện này, nói yêu Hạnh thì không phải mà không yêu củng không phải. Anh biết Hạnh yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng trái tim anh đã trao trọn cho người đó, nó đã bị lấy đi khi người đó dời bỏ khỏi thế gian này. Anh không thể yêu ai được nữa rồi.
Bạn bè cả hai đều có quan điểm khác nhau về chuyện của Phong và Hạnh
Về bạn của Hạnh
Mày tính sao về cái thai này đây?
Tao sẽ nuôi nó. Chắc chắn thế
Nuôi nó, mày điên à, không có chồng mà có con mày nghỉ sẻ như thế nào, chưa kề tới chuyện mày là một tiểu thư của một gia đình có danh tiếng trong xã hội, mày nghỉ cho kỉ cho tao nhờ. Mà bố mẹ mày biết chuyện chưa?
Biết rồi, bố mẹ tao nói tùy tao quyết định, tao lớn rồi tao biết mình phải làm gì mà, tao yêu anh ấy, thật đấy, mày củng đang yêu mà mày biết điều đó mà.
Tao khác mày, tao yêu anh ấy mà anh ấy yêu tao không như mày yêu đơn phương đâu, cô bé khờ khạo của tao ạ
Hạnh gục mặt xuống không nói gì thêm
Tao xin lỗi, tao nói vậy thôi chứ quyết định là do mày mà, dù gì chúc mày sẽ hạnh phúc.
Về bạn của Phong
Tao nghe nói con Hạnh có thai với mày à Phong.
Có chuyện gì không? Sao mày biết? cô ta nói cho mày nghe à?
Không hề, cái tin giật gân này có đăng ngay trên báo kìa, mày không đọc báo hôm nay à
Tao không đọc
Thế giờ mày tính sao đây, chẳng lẻ mày không dám chịu trách nhiệm hay………..
Thôi, để cho tao yên
Chuông điện thoại của Hoàng reo reng…..reng…reng…
Bố tao gọi tới, mày im để tao nghe điện thoại
Con nghe thưa bố
Anh giỏi quá rồi nhỉ?
Tôi không nói gì nhiều, tối nay về nhà gặp tôi ngay
Cạch…Phong chưa kịp nói gì bố Phong đã cúp máy, có vẻ ông rất tức giận về chuyện này
Sao rồi mày
Khỏi nói củng biết ông già tao đang bốc hỏa ở nhà rồi
Thế mày tính sao đây
Chắc phải cưới thôi chừ sao giờ
Nhưng mày có yêu nó đâu?
Cô ta đã thủ đoạn muốn có tao bằng được tao sẽ cho cô ta thấy …………hậu quả