“ Mọi chuyện mẹ anh nói đều là sự thật. Phải! Em chưa bao giờ yêu anh. Bắt đầu từ ngày em quen anh, trong tâm trí em chỉ vì một chữ tiền mà thôi. Được quen với thiếu gia của một công ty lớn như anh, ai mà không tham chứ. Ba năm trước là thế, hiện tại bây giờ cũng thế. Khi gặp lại anh, biết anh đã là tổng giám đốc, em đã chia tay với người đàn ông kia, tìm cách để tiếp cận anh, vì em biết anh là người si tình, dù không còn yêu em, nhưng ít ra vẫn còn chút xiêu lòng với em, đúng không? Cuối cùng thì em cũng đã làm được. Nhưng chỉ tiếc là ngoài những cuốn sách này em vẫn chưa được gì quý giá cả!”
“ Cô là đồ đê tiện!” Tôi giơ tay lên định tát em thêm một bạt tay, người con gái mà tôi yêu thương nhất. Tại sao em lại có thể nói ra những lời cay nghiệt đó mà gương mặt vẫn thản nhiên đến thế, em lại còn khẽ cười.
Đột nhiên tim tôi đau dữ dội, cảm thấy thật khó thở, không còn chút hơi sức, tôi ngã quỵ.
*****
Bốn tháng buồn chán nằm ở bệnh viện, hôm nay là ngày tôi được tự do. Bác sỹ nói cuộc phẫu thuật rất thành công, rất may mắn là ngày hôm đó có một người tốt trước khi chết đã tình nguyện hiến tim cho bệnh viện. Nhớ lại lúc ấy, tôi đau đớn quằn quại, mơ màng nghe bác sỹ nói với mẹ rằng bệnh cũ của tôi lại tái phát, thậm chí còn nặng hơn rất nhiều lần vì tôi đã bỏ thuốc từ lâu.
“ Bác sỹ Trần! Có thể cho tôi biết tên của người đã hiến tim cho tôi không? Bây giờ tôi và người đó đã cùng chung nhịp đập, tôi rất muốn biết người đó là ai?”
Tôi một mình đến gặp bác sỹ, mẹ tôi đã vào công ty giải quyết công việc. Chẳng hiểu sao mẹ tôi cứ lấp lửng, nói lảng sang chuyện khác khi tôi đề cập đến chuyện này. Tôi đành phải tự mình tìm hiểu.
“ Thật ra người đó là một cô gái. Trước khi chết, cô ấy đã yêu cầu chúng tôi phải giấu tên. Nhưng tôi nghĩ có lẽ anh cần phải biết, đây là hồ sơ của cô ấy. Anh xem đi!”
Tay tôi bỗng run run khi cầm lấy tờ giấy từ tay bác sỹ. Tôi chỉ hy vọng linh tính của tôi sai.
“ Nguyễn Hạo Nguyệt – 21 tuổi – Nơi sinh: Thành phố Hồ Chí Minh …”
Tôi như chết lặng khi nhìn thấy gương mặt em trên tấm hình thẻ. Đúng là em rồi, người con gái tôi yêu.
“ Tôi nhìn thấy cô ấy thường lặng lẽ khóc đứng trước phòng anh. Khi làm hồ sơ hiến tim này, cô ấy liên tục hỏi thăm sức khỏe của anh ra sao, rồi nếu như cô ấy chết thì liệu có phù hợp để thay tim cho anh không. Tôi cứ nghĩ cô ấy quá lo lắng cho anh nên mới thắc mắc như thế, nào ngờ vài ngày sau, có một vụ tai nạn giao thông, mà nạn nhân lại chính là cô ấy, thế là tôi hiểu ra. Cô ấy quả là nhân hậu. Thế nên, anh hãy sống cho tốt với trái tim của cô ấy nhé.”
“ Ngày…tháng…năm…
Hôm nay mình cùng anh hai đi mua thuốc cho ba, sức khỏe của ba ngày càng suy giảm. Mình rất sợ. Mình ôm chặt anh hai trên đường đi khi nghe bác sĩ báo tin. May mà vẫn còn có anh hai bên cạnh.
Ngày…tháng…năm…
Bệnh tình của ba đã giảm nhiều rồi. Mình đã dùng số tiền của mẹ anh đưa để làm phẫu thuật cho ba. Mình biết mình không nên làm như thế, chẳng khác nào đứa con gái ham tiền. Mình nhớ anh lắm. Mình không muốn rời xa anh. Nhưng mình không đành lòng nhìn thấy ba đau đớn với căn bệnh quái ác hành hạ. Hy vọng anh sẽ nhanh chóng quên mình và hạnh phúc bên người con gái khác.